ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 702

– Ông không đùa chứ? Có thật là cần phải như thế không? – Mắt Mitya

lóe lên.

– Chúng tôi không đùa. – Nikolai Parfenovich nghiêm nghị bác lại.

– Ờ, nếu là cần... thì tôi... – Mitya lẩm bẩm và ngồi xuống giường, cởi

bít tất. Chàng ngượng không thể chịu nổi: mọi người đều mặc quần áo, còn
chàng thì trần truồng, và kỳ lạ thay, mình trần thân trụi như thế này chàng
cảm thấy dường như mình có tội với họ, đặc biệt chàng gần như chịu nhận là
quả thực chàng bỗng trở nên thấp kém hơn tất cả bọn họ và bây giờ họ hoàn
toàn có quyền khinh chàng. “Nếu tất cả mọi người đều trần truồng thì chẳng
đến nỗi xấu hổ lắm, còn mọi người đều nhìn mình trần truồng thì thật nhục
nhã! – Ý nghĩ ấy luôn luôn thoáng hiện trong óc chàng. – Cứ như trong giấc
mơ, đôi khi ta cũng đã mơ thấy mình lầm vào tình cảnh nhục nhã như thế
này.” Nhưng đối với chàng, cởi bít tất là điều đau khổ, đôi bít tất rất bẩn, đồ
lót trong cũng vậy, bây giờ mọi người đều thấy điều đó. Nhất là chàng
không ưa đôi chân mình, không hiểu vì sao suốt đời chàng cho rằng hai
ngón chân cái của mình nom kỳ quái, nhất là một móng ở chân phải thô
kệch, dẹt đét, quặp xuống, bây giờ mọi người đều sẽ nhìn thấy. Xấu hổ quá
thể, chàng cố ý tỏ ra thô lỗ hơn. Chàng giật tung áo sơ mi ra.

– Các ông còn muốn tìm kiếm ở chỗ nào nữa không, nếu như các ông

không biết xấu hổ?

– Không, tạm thời chưa cần.

– Thế sao, tôi cứ phải trần truồng thế này? – Chàng điên tiết hỏi thêm.

– Phải, tạm thời cần phải như thế... Ông chịu khó tạm ngồi xuống đấy,

có thể lấy tấm chăn trên giường quấn vào người, rồi tôi... sẽ thu xếp!

Họ đưa mọi thứ ra trước những người làm chứng, lập biên bản khám

xét, và cuối cùng Nikolai Parfenovich đi ra, người ta mang áo quần của
chàng ra theo. Ippolit Kirillovich cũng đi ra. Ở lại với Mitya chỉ còn mấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.