– Ông Dmitri Fyodorovich ạ, – Nikolai Parfenovich đỡ lời bằng một
giọng vui sướng, có phần cảm kích, – ông nên tin rằng mọi sự thú nhận
thành thực và đầy đủ của ông vào lúc này đều có thể làm giảm nhẹ rất nhiều
số phận của ông sau này và thậm chí còn...
Nhưng viên biện lý khẽ đá vào chân viên dự thẩm ở dưới bàn, và ông ta
dừng lại kịp thời. Thật ra, Mitya cũng chẳng nghe ông ta nói.
VII
BÍ MẬT LỚN LAO CỦA MITYA
T
hưa các ông, – chàng lên tiếng, vẫn xúc động như thế, – số tiền ấy... tôi
muốn thú nhận hết... đấy là tiền của tôi.
Mặt viên biện lý và viên dự thẩm dài ra, họ hoàn toàn không ngờ lại
như thế.
– Sao lại là tiền của ông được, – Nikolai Parfenovich ấp úng, – mới lúc
năm giờ chiều, theo lời thú nhận của ông...
– Ồ, thây kệ nó cái năm giờ chiều và lời thú nhận của tôi, bây giờ vấn
đề không phải ở đấy! Đó là tiền của tôi, của tôi, mà là tiền tôi đã đánh cắp...
không phải tiền của tôi, mà là tiền tôi đã đánh cắp, số tiền ngàn rưỡi, tôi
mang nó bên mình, nó luôn luôn ở bên mình tôi...