ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 722

– Người lính có thể biết khâu, ở đây chẳng cần khéo tay gì hết.

– Ông lấy đâu ra vải, tức là mảnh giẻ mà ông đã khâu vào ấy?

– Ông không giễu cợt đấy chứ?

– Tuyệt nhiên không, chúng tôi hoàn toàn không thiết cười đùa, ông

Dmitri Fyodorovich ạ.

– Tôi không nhớ đã lấy mảnh vải ở đâu.

– Làm sao lại không nhớ điều đó được?

– Thực tình là tôi không nhớ, có thể tôi đã xé đồ lót ra.

– Hay lắm: ngày mai người ta có thể tìm thấy vật ấy ở nhà ông, có thể

là chiếc sơ mi mà ông đã xé ra một mẩu. Mảnh ấy bằng vải gì: vải gai hay
trúc bầu?

– Có quỷ biết được. Khoan đã... Hình hhư tôi chẳng xé ở cái gì ra cả.

Nó bằng vải trúc bầu... Hình như tôi dùng cái mũ trùm của bà chủ.

– Cái mũ trùm của bà chủ à?

– Vâng, tôi đã lấy trộm của bà ta.

– Sao lại lấy trộm?

– Các ông ạ, tôi nhớ ra rồi, có lần tôi đã lấy trộm một chiếc mũ trùm

làm giẻ, có lẽ là để lau bút. Tôi lấy lén, vì đấy là miếng giẻ chẳng đáng gì,
tôi lấy để khâu túi đựng ngàn rưỡi rúp... Hình như tôi khâu bằng chính
miếng giẻ ấy. Miếng vải trúc bầu đã giặt hàng ngàn lần.

– Ông nhớ chắc như thế chứ?

– Không biết chắc. Hình như thế. Mà cần quái gì kia chứ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.