ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 720

đồng ý, chúng tôi sẽ sửa lại theo lời ông, bây giờ lần thứ ba tôi nhắc lại với
ông câu hỏi: có thật là không một ai, không người nào được nghe ông nói về
số tiền ông khâu trong bọc không? Tôi xin nói với ông là điều đó hầu như
không thể hình dung nổi.

– Không một ai, không một ai, tôi đã nói rồi, không thì ông đã không

hiểu được gì! Hãy để tôi yên.

– Thôi được, điểm này cần phải làm sáng rõ, ta còn nhiều thời gian để

làm việc đó, nhưng ông hãy suy xét kỹ đi: chúng tôi có đến hàng chục bằng
chứng là chính ông đã lan truyền, thậm chí nói toang toang ở khắp nơi rằng
ông đã tiêu vung hết ba ngàn đồng, ba ngàn, chứ không phải ngàn rưỡi, còn
bây giờ, khi có số tiền hôm qua, ông cũng đã để cho nhiều người biết rằng
ông lại mang theo ba ngàn...

– Các ông có trong tay không phải hàng chục, mà hàng trăm bằng

chứng, hai trăm bằng chứng, hai trăm người đã nghe thấy, thậm chí một
nghìn người đã nghe thấy! – Mitya kêu lên.

– Ông thấy đấy, tất cả mọi người đều làm chứng, tiếng “tất cả” phải có

ý nghĩa gì chứ?

– Chẳng có nghĩa gì cả, tôi nói dối, còn mọi người đều nói dối theo tôi.

– Thế ông phải “nói dối” như thế để làm gì, ông giải thích thế nào?

– Có quỷ biết được. Có lẽ vì huênh hoang... thế thôi... lấy mẽ là đã

vung ra nhiều tiền để ăn chơi... Có thể là để quên đi số tiền khâu vào miếng
vải... phải, chính thế đấy... quái quỷ... đã bao nhiêu lần ông đặt ra câu hỏi
ấy? Ừ, tôi đã nói dối, có vậy thôi, tôi đã nói dối một lần và không muốn cải
chính. Vì lẽ gì đôi khi người ta vẫn nói dối?

– Đấy là vấn đề rất khó giải quyết, ông Dmitri Fyodorovich ạ, cái

chuyện vì sao người ta nói dối ấy mà. – Viên biện lý nói với giọng nghiêm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.