ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 746

giới hạn nhất định trong các trò tinh nghịch của mình, nhưng đã bắt đầu có
những trò tinh nghịch khiến bà mẹ sợ hãi thật sự – của đáng tội, chưa phải là
những trò mất dạy, nhưng táo tợn, liều mạng. Đúng mùa hè đó, tháng bảy,
trong kỳ nghỉ hè, hai mẹ con vắng nhà một tuần, sang một hạt khác, cách
nhà chừng bảy chục dặm, đến thăm một người họ hàng xa mà chồng bà ta
làm việc ở ga đường sắt (chính cái ga gần thành phố chúng tôi nhất mà một
tháng sau Ivan Fyodorovich Karamazov đã đáp xe lửa về Moskva). Ở đấy,
trước hết Kolya xem xét kỹ đường sắt, nghiên cứu thời gian biểu và hiểu
rằng khi về nhà, nó có thể phô trương những kiến thức mới với bạn cùng
trường. Nhưng trong thời gian ấy, nó cũng đánh bạn với mấy thằng bé ở đấy.
Trong số đó có mấy thằng nhà ở ngay ga, mấy thằng khác ở gần đấy, có sáu
bảy đứa từ mười hai đến mười lăm tuổi, trong đó có hai đứa ở thành phố
chúng tôi. Mấy thằng bé cùng chơi đùa nghịch ngợm, sang ngày thứ tư hay
thứ năm, ở ga, giữa bọn trẻ ngốc nghếch bày ra một trò đánh cuộc với số
tiền hai rúp, ấy là: Kolya gần như ít tuổi nhất trong bọn, vì vậy bị những đứa
lớn coi thường, do tự ái hay liều lĩnh, đã đưa ra ý kiến rằng ban đêm, khi
chuyến xe mười một giờ đến, nó sẽ nằm sấp giữa đường ray, và nằm không
nhúc nhích khi xe lửa xả hết tốc lực lao qua. Thực ra, nó đã xem xét trước và
biết rằng quả thực có thể nằm ẹp giữa các đường ray để đoàn xe lửa phóng
qua mà không chạm đến mình, nhưng nằm như vậy khiếp biết chừng nào!
Kolya nhất quyết rằng nó sẽ nằm như thế. Thoạt tiên bọn trẻ chế nhạo nó,
gọi nó là đứa khoác lác, huênh hoang, nhưng như vậy là càng kích nó hơn.
Cái chính là mấy thằng đó vênh với nó quá, mới đầu thậm chí không muốn
coi nó là bạn, vì nó còn “nhóc con”, điều đó khiến nó tự ái không chịu nổi.
Chúng quyết định, buổi tối đến một chỗ cách ga một dặm, để xe lửa sau khi
rời ga qua đó đã có tốc lực nhanh. Mấy thằng bé tụ tập lại. Đêm không
trăng, không phải là tối tăm, mà đen kịt. Đến giờ, Kolya nằm giữa hai dải
ray. Năm thằng còn lại, đã tham gia đánh cuộc, tim lịm đi, cuối cùng đâm ra
sợ hãi và ân hận, chờ ở dưới nền đường sắt, cạnh đường cái, trong các bụi
cây. Cuối cùng đoàn xe rời ga, lăn bánh âm ầm ở đằng xa. Hai ngọn đèn đỏ
lấp loé trong bóng tối, con quái vật ầm ầm tới gần. “Chạy đi, chạy khỏi
đường ray đi!” – mấy thằng bé nấp trong bụi cây sợ hãi gào lên bảo Kolya,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.