ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 809

– Hãy chu-uẩn bị-ị đối phó với mọi sự. – Ông ta nói dằn từng lời và

nhìn xuống, sắp bước qua ngưỡng cửa ra xe.

– Thưa ngài, vì Chúa Kitô! – Đại úy sợ hãi ngăn ông ta lại lần nữa –

Thưa ngài!... Thế ra không còn cách nào, bây giờ không còn cách nào cứu
chữa được nữa ư?

– Điều đó không tùy thuộc vào tôi. – Bác sĩ sốt ruột nói. – Tuy nhiên,

hừm, – ông ta bỗng dừng lại, – nếu như chẳng hạn ông có thể đưa... con
bệnh của ông... ngay lập tức, không chậm trễ (mấy tiếng “ngay lập tức,
không chậm trễ” ông bác sĩ nói không hẳn là nghiêm khắc, mà hầu như giận
dữ, thành thử đại úy thậm chí giật mình), đưa đến Syracuse... thì do hoàn
cảnh khí hậu mới, thuận lợi... có lẽ có thể xảy ra...

– Đi Syracuse! – Đại úy kêu lên, dường như vẫn chưa hiểu gì cả.

– Đi Syracuse, đấy là ở Sicily. – Kolya bỗng nói to, giải thích.

Bác sĩ nhìn thằng bé.

– Đi Sicily! Thưa ông, thưa ngài. – Đại úy bối rối. – Nhưng ngài thấy

đấy! – Ông đại úy đưa hai tay chỉ vòng quanh, muốn nói hoàn cảnh gia đình.
– Còn vợ tôi, còn gia đình?

– Không, gia đình không đi Sicily, gia đình ông thì đi Kavkaz, đầu mùa

xuân... con gái ông đi Kavkaz, còn bà vợ ông... thì đến Kavkaz chữa bệnh tê
thấp bằng nước suối ở đấy... sau đó lập tức đưa đi Paris, vào bệnh viện tâm
thần của bác sĩ Lepelletier, tôi có thể viết thư gửi gắm cho ông ta, như thế thì
có thể qua khỏi...

– Thưa bác sĩ, thưa bác sĩ! Ông thấy đấy! – Đại úy lại vung hai tay lên,

tuyệt vọng chỉ những vách tường trần trụi ghép bằng gỗ súc ở phòng ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.