ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 812

– Im đi, bạn Ilyusha mến, bạn sẽ khỏi thôi! – Krasotkin quát lên, dường

như nổi giận.

– Còn về con thì ba đừng bao giờ quên con nhé! – Ilyusha nói tiếp. –

Hãy đến thăm mộ con... thế này này, ba ạ... hãy chôn con bên tảng đá lớn mà
ba con ta vẫn ra đấy chơi, hãy đi cùng với Krasotkin đến đấy, buổi chiều...
Cả Chuông Rền nữa. Còn con sẽ đợi ba và anh ấy... Ba ơi, ba!

Nó nghẹn lời không nói được nữa, cả ba người ôm lấy nhau và im lặng.

Cả Ninotchka ngồi trong chiếc ghế bành của mình cũng lặng lẽ khóc, và
bỗng nhiên, thấy mọi người đều khóc, bà mẹ cũng nước mắt chan hòa.

– Ilyushechka! Ilyushechka! – Bà kêu lên.

Krasotkin bỗng vùng ra khỏi bàn tay Ilyusha.

– Tạm biệt, bạn thân mến, mẹ tớ đang chờ tớ về ăn, – Kolya nói rất

nhanh, – tiếc rằng tớ không báo trước cho mẹ biết! Mẹ tớ sẽ rất lo lắng...
Nhưng sau bữa ăn tớ sẽ đến cậu ngay, ở đây suốt ngày, suốt buổi tối, sẽ kể
với cậu vô khối chuyện, vô khối chuyện! Sẽ đưa cả Chuông Rền đến, còn
bây giờ tớ cho nó về theo, vì không có tớ nó sẽ sủa váng lên làm phiền cậu.
Tạm biệt!

Kolya chạy ra phòng ngoài. Nó không muốn òa khóc, nhưng ở phòng

ngoài nó vẫn cứ khóc. Alyosha tìm thấy nó đang khóc.

– Kolya, nhất định cậu phải giữ lời, phải đến, không thì nó sẽ đau khổ

lắm đấy. – Alyosha nói với giọng khẩn khoản.

– Nhất định! Ôi, tôi tự nguyền rủa mình đã không đến sớm hơn. –

Kolya nói lí nhí, khóc và không còn ngượng ngùng vì mình khóc. Lúc ấy đại
úy đột nhiên dường như nhảy ra khỏi phòng và lập tức khép cửa lại. Mặt ông
đầy vẻ kích động, môi run run. Ông đứng trước hai người trẻ tuổi và giơ hai
tay lên trời:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.