ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 899

chiếc áo zipun vá víu, chân nam đá chân chiêu, vừa đi vừa lâu bầu và chửi
bới, đột nhiên chửi to lên và hát bằng giọng say lè nhè:

Vanka đi Petersburg
Hơi đâu tao đợi mày!

Nhưng anh ta ngừng lại ở dòng thứ hai ấy, rồi lại bắt đầu chửi ai không

rõ, rồi đột nhiên lại lè nhè hét vẫn bài hát ấy. Ivan Fyodorovich cảm thấy
căm ghét y tuy vẫn hoàn toàn không nghĩ đến y, và đột nhiên chàng bỗng
hiểu ra. Lập tức một ý nghĩ không cưỡng lại nổi khiến chàng muốn giáng
một quả đấm cho gã nông dân ngã nhào xuống. Đúng lúc ấy họ đi sát bên
nhau, gã nông dân nhỏ thó lạng hẳn đi, tự dưng xô thật mạnh vào Ivan. Ivan
giận điên lên xô y ra. Gã nông dân văng đi và ngã quật xuống đất lạnh cứng,
chỉ rên lên một tiếng đau đớn: ô-ô! và im bặt. Ivan bước một bước về phía y.
Gã nằm ngửa, bất động, ngất đi. “Gã chết cóng mất!” – Ivan nghĩ và lại
bước về phía nhà Smerdyakov.

Ngay ở phòng ngoài, Maria Kondratievna hai tay cầm nến chạy ra mở

cửa, thì thầm với chàng rằng Pavel Fyodorovich (tức là Smerdyakov) ốm
nặng lắm, không phải chỉ là nằm bẹp, mà hầu như mất trí, thậm chí bắt dọn
trà đi, không chịu uống.

– Sao, hắn đập phá lung tung à? – Ivan Fyodorovich trả lời thô lỗ.

– Không, trái lại, anh ấy hiền khô, nhưng xin ông đừng nói chuyện với

anh ấy lâu quá... – Maria Kondratievna yêu cầu.

Ivan Fyodorovich mở cửa vào nhà.

Vẫn sưởi nóng như lần trước, nhưng trong phòng thấy rõ một số thay

đổi: một trong những ghế băng ở phía bên đã được mang đi, thay vào đó là
chiếc đi văng giả gỗ đào cũ kỹ, lớn, bọc da. Trên trải nệm với những gối
trắng khá sạch sẽ. Smerdyakov ngồi trên nệm, vẫn với chiếc áo choàng đó.
Bàn được chuyển ra trước đi văng, thành thử trong phòng khá chật chội.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.