ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 904

Vẫn như ban nãy, Smerdyakov chẳng sợ tí nào, chỉ tò mò theo dõi

chàng. Hắn vẫn chưa thể nào thắng nổi sự ngờ vực của mình, vẫn có cảm
giác rằng Ivan “biết hết rồi” và chỉ làm ra vẻ như thế để “đổ tất cả tội lỗi cho
hắn”.

– Chờ một chút. – Rốt cuộc hắn thốt lên bằng giọng yếu ớt và bỗng rút

chân trái ở dưới bàn ra, bắt đầu vén quần lên. Chân đi tất trắng và giây
păngtup. Smerdyakov thong thả tháo xà cạp và thọc sâu mấy ngón tay vào
bít tất. Ivan Fyodorovich nhìn nó và bỗng sợ run lên trong cơn co giật.

– Thằng điên! – Chàng gào lên, đứng phắt dậy, lùi về phía sau, cụng

lưng vào tường và như dính vào tường, vươn thẳng như sợi chỉ. chàng nhìn
Smerdyakov trong cơn khiếp sợ điên rồ. Hắn không chút bối rối về sự sợ hãi
của Ivan, vẫn lục lọi trong bít tất, như thể vẫn cố dùng ngón tay túm lấy cái
gì trong đó để lôi ra. Rốt cuộc hắn túm được và lôi ra. Ivan Fyodorovich
thấy đó là những tờ giấy gì đó hoặc là một tập giấy. Smerdyakov lôi ra và
đặt lên bàn.

– Đây! – Hắn khẽ nói.

– Cái gì? – Ivan run rẩy trả lời.

– Cậu nhìn xem. Smerdyakov nói cũng khẽ như vậy.

Ivan bước tới gần bàn, cầm lấy tệp giấy và giở ra, nhưng bỗng rụt ngón

tay lại như thể đụng phải con rắn độc ghê tởm, đáng sợ.

– Các ngón tay cậu vẫn run, co giật. – Smerdyakov nhận xét và thong

thả giở gói giấy. Dưới lớp giấy bọc là ba tập giấy bạc trăm ngũ sắc.

– Tất cả đấy, ba ngàn, chẳng cần đếm lại đâu. Nhận lấy. – Hắn mời, hất

đầu trỏ đống tiền. Ivan gieo mình xuống ghế. Chàng tái mét.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.