ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 937

bực bội nghiến răng làm nhiệm vụ của mình: hại hàng ngàn người để cứu
một người. Chẳng hạn, cần hủy hoại bao nhiêu linh hồn, bôi nhọ bao nhiêu
thanh danh để có được một Job công chính mà hồi xưa người ta đã dùng ông
ta để xỏ tôi một cách độc địa! Không! Chừng nào chưa khám phá ra điều bí
mật thì đối với tôi vẫn có hai sự thật: một sự thật ở thế giới bên kia, của họ,
mà hiện giờ tôi hoàn toàn không biết, và một sự thật khác của tôi. Và vẫn
chưa biết sự thật nào sẽ tinh khiết hơn... Cậu ngủ đấy à?

– Dĩ nhiên, – Ivan rên rỉ hằn học, – tất cả những gì ngu ngốc trong bản

chất của ta, đã trải qua từ lâu, đã bị nghiền nát trong trí óc ta, bị vứt bỏ như
cái xác thối, thì ngươi mang đến cho ta như cái gì mới mẻ!

– Thế là tôi không thành công rồi! Tôi định dùng cách trình bày văn

học để lôi cuốn cậu: bài “hosannah” ấy của tôi ở trên trời kể cũng không dở
đâu nhỉ? Rồi bây giờ cái giọng châm chọc à la Heine

[169]

cũng được đấy chứ?

– Không, ta chưa bao giờ là kẻ tôi đòi như thế! Tại sao tâm hồn ta lại có

thể sản sinh ra một thằng tôi đòi như ngươi?

– Bạn ơi, tôi biết một công tử quý tộc rất mực dễ thương: một nhà tư

tưởng trẻ tuổi, hết sức yêu mến văn học và nghệ thuật, tác giả một bản
trường ca hứa hẹn, nhan đề: “Viên đại pháp quan tôn giáo”... Vừa nãy tôi
muốn nói đến anh ta!

– Ta cấm ngươi nói đến “Viên đại pháp quan tôn giáo” – Ivan kêu lên,

mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

– Thế còn “Đại biến động địa chất”? Nhớ chứ? Thế mới là trường ca!

– Im đi, không thì ta giết!

– Giết tôi ấy ư? Không, xin lỗi, tôi sẽ nói. Tôi đến để tự đãi mình cái

thú ấy. Tôi yêu mộng ước của những người bạn trẻ nồng nhiệt, khát sống
của tôi. “Ở đấy có những con người mới, – cậu quyết định ngay từ mùa xuân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.