ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 945

– Đấy là nó nói, nó, mà nó biết điều đó: “Cậu sắp đi lập một chiến công

đức hạnh, nhưng cậu không tin có đức hạnh, vì thế cậu cáu kỉnh và đau khổ;
vì thế cậu rất hay thù hằn.” Đấy là nó nói với tôi về tôi, mà nó biết nó nói
gì...

– Đấy là anh nói, chứ không phải nó! – Alyosha buồn rầu kêu lên. –

Anh nói trong lúc ốm đau, đang cơn mê sảng, tự giày vò mình.

– Không, nó biết nó nói gì. Nó bảo: vì kiêu ngạo cậu sẽ ra trước tòa và

nói: “Chính tôi giết đấy, vì sao các người co rúm lại vì khiếp sợ, các người
dối trá! Ta khinh bỉ ý kiến các người, ta khinh bỉ sự khiếp sợ của các người.”
Đấy là nó hói về tôi, và đột nhiên nó thêm: “À, mà cậu muốn được khen
ngợi: tên tội phạm, kẻ giết người mà có những tình cảm cao cả biết bao,
muốn cứu anh nên đã thú tội!” Giả dối biết chừng nào! Alyosha!

– Ivan bỗng kêu lên, mắt long lanh. – Tôi không muốn những quân nhơ

bẩn khen ngợi tôi! Đấy là nó nói dối, Alyosha ạ, nó nói dối, thế với chú là
như vậy! Tôi ném cái cốc vào nó, cái cốc trúng vào mặt nó vỡ tan.

– Anh ơi, bình tâm lại, thôi đi! – Alyosha nài.

– Không, nó biết hành hạ, nó tàn nhẫn. – Ivan không nghe, nói tiếp.

– Tôi biết nó đến để làm gì. Nó nói: “Thôi được, cậu ra tòa vì kiêu

hãnh, nhưng cậu vẫn hy vọng Smerdyakov sẽ bị vạch mặt và đi đày. Mitya
sẽ được gỡ tội, còn cậu chỉ bị chê trách về tinh thần thôi (chú nghe thấy chứ,
đến đây nó cười!), còn những người khác thì khen ngợi cậu. Nhưng
Smerdyakov chết rồi, treo cổ tự tử, bây giờ ở tòa ai sẽ tin độc cái mồm cậu?
Vậy mà cậu cứ ra tòa, cứ ra, cậu sẽ vẫn cứ ra, cậu đã quyết định sẽ ra.
Chuyện đã thế mà cậu cứ ra tòa thì nhằm mục đích gì?” Khiếp thật, Alyosha,
tôi không thể chịu đựng nổi những câu hỏi như thế. Kẻ nào dám đặt cho tôi
những câu hỏi như thế?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.