ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 984

Người ta hỏi nàng ám chỉ ai.

– Cô tiểu thư Katerina Ivanovna nọ. Cô ta mời tôi đến nhà, thết tôi

sôcôla, muốn cám dỗ tôi. Cô ta chẳng mấy biết xấu hổ thực sự, thế đấy...

Đến đây chánh án ngăn nàng lại, yêu cầu nàng nói năng chừng mực.

Nhưng trái tim người phụ nữ cả ghen bừng bừng, nàng sẵn lòng lao đến cho
dù xuống vực thẳm...

– Khi bắt anh ấy ở làng Mokroye, – biện lý nhớ lại, hỏi, – mọi người

đều nhìn thấy và nghe thấy chị từ một phòng khác chạy sang, gào lên: “Lỗi
tại tôi tất, chúng ta cùng đi tù khổ sai!” Thành thử, lúc ấy chị tin chắc rằng
anh ấy giết cha.

– Tôi không nhớ tình cảm của tôi lúc bấy giờ, – Grushenka đáp, – lúc

ấy mọi người đều la lên rằng anh ấy giết cha, còn tôi cảm thấy tôi có lỗi là vì
tôi mà anh ấy giết. Nhưng khi anh ấy nói rằng anh ấy vô tội thì tôi tin ngay
và cho đến giờ tôi vẫn tin, và mãi mãi sẽ tin: anh ấy không phải là người biết
nói dối.

Đến lượt Fetyukovich hỏi. Vả chăng, tôi nhớ ông hỏi về Rakitin và hai

mươi nhăm rúp, “để thưởng công anh ta đã đưa Alexey Fyodorovich
Karamazov đến nhà chị”.

– Anh ta lấy tiền thì có gì là lạ, – Grushenka mỉm cười độc ác và khinh

miệt, – anh ta vẫn đến tôi vòi tiền, mỗi tháng xin của tôi đến ba chục rúp,
phần nhiều là để ăn chơi: không có tiền của tôi thì anh ta lấy gì mà ăn uống.

– Dựa trên cơ sở nào mà chị rộng rãi với Rakitin như vậy? –

Fetyukovich chộp ngay lấy, mặc dù ông chánh án ngọ nguậy tợn.

– Thì anh ta là anh em họ với tôi mà. Mẹ tôi với mẹ anh ấy là chị em

ruột. Có điều anh ấy van tôi đừng nói với ai ở đây về chuyện ấy, anh ấy rất
xấu hổ về tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.