ANH EM SƯ TỬ TÂM - Trang 114

- Các anh kiếm cái gì? - Ông hỏi. - Tôi thậm chí chẳng tin có thằng nào là
Tim Sư tử. Chẳng qua đó là chuyện các anh phịa ra để có thể sục tung nhà
cửa của mọi người lên.

Mà chúng sục tung lên thật. Chúng bắt đầu từ buồng ngủ con, trong đó
chúng quẳng bừa bãi hết quần áo ngủ xuống sàn nhà. Rồi chúng lục lọi cả
chiếc tủ li, có gì ở trong đó cũng ném ra hết, thật là ngu xuẩn. Lẽ nào chúng
nghĩ thật là Jonathan trốn trong tủ li?

- Các anh có định xem bên trong ngăn đựng nồi niêu không? - Ông Mathias
hỏi. Nhưng như vậy chỉ tổ làm cho chúng cáu kỉnh.

Rồi chúng vào bếp, bắt tay lục chiếc tủ tường, còn tôi ngồi trên ghế mà thấy
cơn căm thù đang dâng lên. Chính tối hôm đó chúng tôi, Jonathan và tôi, dự
định rời thung lũng, và tôi nghĩ nếu chúng tìm thấy anh ấy, thì không hiểu
tôi sẽ làm gì. Không thể có chuyện dã man tới mức chúng bắt được
Jonathan đúng vào những giờ phút cuối cùng sống trong thung lũng.

Ông Mathias đã nhồi vào tủ tường đầy những quần áo cũ, lông cừu và đồ
đạc, để làm cho âm thanh từ trong nơi ẩn náu đỡ vang ra ngoài, và bọn lính
lôi hết đồ ra, ném xuống sàn bếp.

Rồi kìa! Tôi muốn gào thật to cho ngôi nhà sụp xuống; đúng thế, vì một tên
lính đang ghé vai ẩy tủ tuờng sang một bên. Nhưng tôi không bật ra được
tiếng kêu nào. Tôi ngồi tê liệt trên ghế và chỉ biết căm thù hắn, căm thù mọi
thứ trên con người hắn, đôi bàn tay thô nhám, cái cổ to bự, rồi vết bớt trên
trán hắn. Tôi căm thù hắn, vì tôi biết rằng hắn sắp trông thấy ô cửa vào nơi
ẩn náu, và như thế là hết đời Jonathan.

Đột nhiên, có tiếng ông Mathias kêu:

- Chết rồi, lửa cháy kìa! - Ông hét ầm lên. - Tengil có ra lệnh cho các anh
đốt nhà chúng tôi không đấy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.