ANH EM SƯ TỬ TÂM - Trang 116

lửa ra.

Nhưng chúng tôi vẫn chưa hết chuyện lo buồn, dù tôi có nghĩ gì chăng nữa.

Chúng ra cả chuồng ngựa để tìm Jonathan, rồi sau đó tên lính có cái bớt
quay lại bảo ông Mathias:

- Lão già này, lão có những hai con ngựa! Lão biết chứ, trong Thung lũng
Bông hồng Dại không ai được phép có quá một con ngựa. Đêm nay, bọn ta
sẽ cử người từ bên kia tới để bắt con ngựa có vạt lông trắng. Lão sẽ phải
nộp con đó cho Tengil.

- Nhưng đó là con ngựa của thằng cháu lão mà, - ông Mathias nói.

- Thế à? Nhưng dẫu sao, bây giờ thì nó là của Tengil rồi.

Tên lính nói vậy, và tôi oà lên khóc. Đêm đó, Jonathan và tôi sẽ phải rời
Thung lũng Bông hồng Dại. Con đường ngầm bí mật của chúng tôi đã
xong. Cho tới tận lúc đó, tôi vẫn chưa hề nghĩ về điều ấy - có cách gì trên
đời này đưa được Grim và Fyalar đi cùng chúng tôi? Chúng không thể bò
toài theo đường hầm ngầm được. Tại sao tôi lại ngu ngốc đến mức không
nghĩ ra chuyện này trước đây cơ chứ, rằng chúng tôi sẽ phải để ngựa lại cho
ông Mathias. Thế đã tồi tệ, nhưng sao lại có chuyện còn tồi tệ hơn thế nữa?
Tengil sẽ bắt mất con Fyalar; Tôi không hiểu vì sao tim tôi còn chưa vỡ khi
tôi nghe thấy tin đó.

Tên lính có cái bớt lôi trong túi ra một miếng gỗ và dí vào sát mũi ông
Mathias.

- Đây, - hắn ra lệnh. - Ghi số nhà lão vào đây.

- Lảm thế để làm gì? - Ông Mathias hỏi.

- Để thể hiện rằng lão hân hạnh được dâng một con ngựa cho Tengil.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.