ANH EM SƯ TỬ TÂM - Trang 117

- Tôi không cảm thấy có cái hân hạnh ấy.

Thấy vậy, tên lính rút gươm ra.

- Lão phải làm, - hắn nói. - Lão phải rất hân hạnh và viết số nhà vào chỗ
này. Rồi lão đưa miếng gỗ này cho người từ Karmanyaka sang lấy ngựa, vì
Tengil cần có bằng chứng về việc lão tự nguyện cho ngựa, có hiểu không,
hả lão già? - Hắn vừa nói, vừa dúi ông Mathias, đến mức ông suýt thì ngã.

Ông Mathias còn làm gì khác được nữa? Ông viết số nhà, và bọn lính lại
lên đường đi tìm kiếm Jonathan.

Đó là tối cuối cùng chúng tôi được ở bên ông Mathias. Lần cuối cùng,
chúng tôi cùng ngồi chung bàn, và lần cuối cùng ông nấu xúp cho chúng
tôi. Chúng tôi đều buồn, cả ba người, nhưng tôi buồn nhất. Tôi khóc. Vì
Fyalar. Vì Mathias. Ông đã gần thành ông thật của tôi, và bây giờ tôi sắp
phải xa ông. Tôi khóc, còn vì tôi nhỏ bé, sợ hãi và không làm được gì đối
với bọn lính tới theo kiểu đó để xô đẩy ông tôi.

Jonathan ngồi yên lặng, suy nghĩ, rồi tự nhiên anh lẩm bẩm: - Giá mà mình
biết mật mã.

- Mật mã gì? - Tôi hỏi.

- Mật mã mình phải nói khi mình đi vào hoặc đi ra qua cổng chính, em
không biết sao? - Anh hỏi lại.

- Thế thì em biết, - tôi nói. - Em biết mật mã ấy rồi. Mọi quyền lực về tay
Tengil, đấng cứu vớt chúng ta. Em đã nghe thấy Jossi nói câu đó. Em chưa
kể với anh à?

Jonathan nhìn tôi chằm chằm; anh nhìn tôi chằm chằm như vậy một lúc lâu,
rồi anh phá lên cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.