ANH EM SƯ TỬ TÂM - Trang 119

- Cái thằng Dodik phệ, nó không biết rằng lúc này có một con xuyên sơn
đang đào xuyên qua tường thành của nó, - ông Mathias nói.

- Không, nhưng biết đâu nó lại chẳng trông thấy khi con xuyên sơn đó chui
đầu lên khỏi mặt đất. Và khi đó, hắn sẽ phóng một mũi giáo đến! - tôi nói.

Tôi buồn bã, bò ra chuồng ngựa với Fyalar, để được nó an ủi lần cuối cùng.
Nhưng nó cũng chẳng an ủi được tôi, vì tôi biết rằng sau tối nay, tôi sẽ
không bao giờ còn được gặp lại nó nữa.

Trong chuồng ngựa, ánh sáng lờ mờ; cửa sổ nhỏ, nên chẳng có mấy ánh
sáng lọt vào, nhưng tôi thấy Fyalar quay đầu phấn khởi đến thế nào khi tôi
bước qua cửa. Tôi đi thẳng đến chỗ tàu ngựa, vòng tay choàng quanh cổ nó.
Tôi muốn cho nó hiểu rằng những điều sắp xảy ra không phải do lỗi của tôi.

- Thế nhưng có khi vẫn là lỗi của tớ, - tôi vừa nói vừa khóc. - Giá như tớ cứ
ở lại Thung lũng Hoa Anh đào thì Tengil chẳng bao giờ bắt được cậu. Tha
lỗi cho tớ, Fyalar nhé, tha lỗi cho tớ. Tớ chẳng làm gì khác được nữa rồi.

Tôi nghĩ rằng nó hiểu tôi đang buồn. Nó dụi dụi cái mũi mềm mại của nó
vào tai tôi như thể không muốn tôi khóc.

Nhưng tôi vẫn khóc. Tôi đứng đó với nó, cứ khóc, khóc mãi, đến khi cạn cả
nước mắt. Khi đó, tôi chải lông cho nó, cho nó ăn nốt chỗ kiều mạch còn
lại; mà tất nhiên là nó cùng chia với Grim.

Tôi vừa chải lông cho Fyalar vừa nghĩ đến những điều khủng khiếp.

Cầu cho hắn ta tự nhiên chết, cái thằng sắp đến đây bắt ngựa ấy, tôi nghĩ,
cầu cho hắn chết trước khi sang được sông. Thật khủng khiếp khi mình
phải cầu, phải ước những điều như vậy, thật đấy, mà có cầu thì cũng chẳng
có ích gì đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.