ANH EM SƯ TỬ TÂM - Trang 120

Vào giờ này, chắc chắn là hắn ta đang trên phà qua sông rồi, tôi nghĩ, trên
chiếc phà bọn chúng vẫn chở những đồ chúng lấy của mọi người. Chưa biết
chừng hắn đã cập bến? Chưa biết chừng hắn đang qua cổng thành và có thể
tới đây bất kì khoảnh khắc nào? Ôi, Fyalar, ước gì chúng mình, cả cậu và
tớ, cùng trốn đi được với nhau.

Đúng lúc tôi đang nghĩ như vậy, thì có ai đó mở cửa chuồng ngựa, và tôi
hét lên, vì tôi quá sợ hãi. Nhưng đó chỉ là ông Mathias. Ông bắt đầu thấy lo
không hiểu tôi làm gì lâu như vậy. Tôi mừng, vì ánh sáng lờ mờ trong
chuồng ngựa, nên ông không biết là tôi lại khóc. Nhưng có thể là ông cũng
biết, vì ông nói:

- Thằng bé của ông, giá mà ông làm gì được cho cháu. Nhưng chẳng người
ông nào làm nổi việc gì trong chuyện này. Nên cháu cứ khóc đi.

Rồi tôi trông thấy qua cửa sổ phía sau ông có bóng ngưòi, đang đi về phía
nhà ông Mathias. Một tên lính Tengil! Tên này đến bắt Fyalar đi!

- Nó đến rồi! - Tôi kêu lên. - ông ơi, nó đến rồi!

Fyalar cất tiếng hí, lo lắng khi thấy tôi kêu lên tuyệt vọng như vậy.

Một loáng sau, cửa chuồng ngựa bật mở, và hắn ta đã đứng đó, đầu đội mũ
sắt đen, người mặc áo khoác đen.

- Không! - Tôi hét lên - Không! Không được! Nhưng hắn đã đến sát tôi và
dang rộng cánh tay ôm choàng lấy tôi.

Jonathan, chính là anh ấy!

- Em không nhận ra được anh trai mình nữa sao? - Anh hỏi, trong lúc tôi
đang giãy giụa vùng ra. Anh lôi tôi ra sát cửa sổ để tôi trông rõ anh, thế mà
tôi vẫn không tin rằng đó là Jonathan. Không thể nhận ra anh ấy. Vì trông
anh ấy xấu xí quá. Thậm chí xấu hơn cả tôi, còn chắc chắn không phải là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.