ANH EM SƯ TỬ TÂM - Trang 122

Chúng tôi kéo hai con ngựa ra khỏi chuồng nhanh không tưởng tượng nổi,
và Jonathan tung mình lên yên Grim, nắm dây cương Fyalar phía sau.

- Hãy giữ mình, ông Mathias nhé, - anh nói.

- Hẹn gặp lại.

Rồi anh phi đi với hai con ngựa như vậy.

- Còn em thì sao? - Tôi gọi với theo. - Em sẽ làm gì?

Jonathan vẫy tay với tôi.

- Ông Mathias sẽ nói, - anh nói lại.

Và tôi đứng đó, đăm đăm nhìn theo anh, thuỗn cả người ra. Nhưng ông
Mathias giải thích.

- Cháu phải hiểu rằng cháu không thể qua cổng chính được, - ông nói. Khi
trời vừa tối, cháu phải chui theo đường hầm ngầm. Jonathan sẽ chờ cháu ở
phía bên kia.

- Ông có chắc thế không? - Tôi hỏi. - Có thể có chuyện xảy ra vào phút
chót với anh ấy chứ.

Ông thở dài.

- Chẳng có gì chắc chắn trong cái thế giới có mặt Tengil này đâu, - ông đáp.
- Nhưng nếu có gi trục trặc, cháu sẽ phải quay lại đây và sống với ông.

Tôi thử cố hình dung ra mọi chuyện: Trưóc hết, tự mình bò cho hết con
đường ngầm. Riêng chuyện ấy đã đủ kinh hồn, sau đó chui ra một cánh
rừng phía bên kia tường thành, chờ, cứ chờ, để rồi cuối cùng thấy rằng mọi
chuyện bị trục trặc. Rồi lại bò trở lại, và sống mà không có Jonathan!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.