ANH EM SƯ TỬ TÂM - Trang 17

Chương 3

Rồi chuyện ấy xảy ra. Và tôi chưa từng bao giờ thấy điều gì lạ lùng như
thế. Đùng một cái, tôi đã đang đứng trước cổng, đọc tấm biển màu xanh lá
cây: Anh Em Tim Sư Tử.

Làm sao tôi tới được đó? Tôi bay từ lúc nào? Làm thế nào tôi tìm được
đường mà không phải hỏi ai? Tôi không biết. Điều duy nhất tôi biết là đùng
một cái tôi đã đang đứng đó, nhìn thấy tên viết trên tấm biển rồi.

Tôi gọi Jonathan. Tôi gọi mấy lần, nhưng không có ai thưa, và tôi nhớ ra -
anh ấy tất nhiên đang câu cá bên dòng suối.

Tôi cắm đầu chạy theo con đường nhỏ dẫn ra suối. Tôi cứ chạy, chạy mãi -
và kia rồi, Jonathan đang ngồi bên cạnh cầu. Và nếu tôi đang cố kể lại cho
các bạn nghe chuyện này, thì tôi cũng vẫn không thể tả nổi cảm giác của tôi
khi được gặp lại anh ấy.

Anh không trông thấy tôi. Tôi cố gọi "Anh Jonathan ơi", nhưng chắc tôi
khóc mếu, vì ngoài tiếng rên lí nhí buồn cười thì miệng tôi chẳng bật ra
được cái gì. Thế mà Jonathan nghe thấy. Anh ngẩng lên và nhìn thấy tôi.
Anh kêu to, quẳng cần câu đi, lao đến với tôi, ôm chầm lấy tôi, như thể anh
muốn được cảm nhận hẳn hoi rằng tôi đã đến thật. Lúc ấy, tôi có khóc một
chút. Tại sao lại khóc vì chuyện ấy, nhưng tôi đã mong ngóng được gặp lại
anh biết chừng nào.

Riêng Jonathan thì lại cười, và chúng tôi đứng đó, bên sườn dốc, ôm chặt
lấy nhau, hạnh phúc không bút nào tả xiết, vì chúng tôi lại được sống cùng
nhau.

Rồi sau đó, Jonathan nói:

- Ôi, thế là cuối cùng em cũng tới, đúng không nào, Qui Ròn Tim Sư Tử.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.