ANH EM SƯ TỬ TÂM - Trang 18

Qui Ròn Tim Sư Tử - nghe thật quái, cho nên chúng tôi cùng khúc khích
cười. Rồi chúng tôi lại cùng cười thêm chút nữa, cứ y như nó là cái hài
hước nhất trần đời mà chúng tôi được nghe, mặc dù có lẽ chúng tôi thực ra
chỉ muốn có một cái gì đó để cùng cười, vì chúng tôi đang sung sướng đến
muốn nổ tung người lên. Và sau khi đã cười lâu ơi là lâu, chúng tôi vật
nhau, mà vẫn không hết cười. Không hết thật mà. Chúng tôi cứ tiếp tục như
vậy trên bãi cỏ, nằm đó, rồi lăn đi lăn lại, cười hơn nữa, cuối cùng cười
nhiều đến mức chúng tôi lăn xuống suối, mà vẫn cười tiếp đến mức tôi
tưởng chúng tôi bị chết đuối.

Nhưng không, chúng tôi bắt đầu bơi. Tôi chưa hề biết bơi, cho dù lúc nào
tôi cũng muốn học bơi. Thế mà bây giờ tôi bơi được, cứ tự nhiên biết bơi.
Tôi bơi đi bơi lại thật dễ dàng.

- Jonathan, em biết bơi này! - Tôi gọi ầm lên.

- Ừ, tất nhiên là em biết bơi rồi, - Jonathan đáp.

Và tôi đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác.

- Jonathan, anh có nhận ra chuyện gì không?. Tôi hỏi: - Em hết ho rồi đây
này.

- Ừ, tất nhiên là em hết ho rồi, - Jonathan trả lời. - Em đang ở Nangiyala
mà.

Tôi bơi thêm một lúc nữa rồi trèo lên cầu, đứng đó, người ướt sũng, nước
chảy tong tỏng từ quần áo của tôi. Quần dính bết vào chân, làm cho tôi thấy
rất rõ điều gì đã xảy ra. Các bạn có tin không, đôi chân tôi thật thẳng, cũng
như chân Jonathan vậy.

Khi ấy tôi nghĩ, biết đâu mình cũng lại trở nên khôi ngô tuấn tú? Tôi hỏi
Jonathan xem anh có nghĩ như vậy không, xem anh có thấy tôi đã trở nên
khôi ngô không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.