ANH EM SƯ TỬ TÂM - Trang 58

Chương 7

Tôi cho Fyalar biết là tôi, chỉ tôi thôi, đang như thế nào khi trên con đường
dài trên các dãy núi.

- Mày có biết cuộc phiêu lưu như thế này đối với tao có ý nghĩa gì không?
Phải nhớ rằng tao từ trước đến nay chưa làm gì khác ngoài việc nằm trên
một chiếc xô-pha giường gần như cả đời! Mày không được nghĩ rằng có
giây phút nào tao quên Jonathan. Nếu không, thì tao sẽ gào thật to, vang
khắp các ngọn núi, vì thật tuyệt vời biết bao được như thế này.

Đúng thế, thật tuyệt vời. Jonathan hẳn cũng hiểu như vậy. Núi ra núi; cứ
hình dung ra mà xem, có những ngọn núi cao đến thế trên đồi, rồi có biết
bao nhiêu hồ nước nhỏ trong vắt, rồi những dòng suối chảy xiết, lại những
dòng thác, những đồng cỏ đầy hoa mùa xuân, ngay trên núi cao ấy. Và tôi,
Qui Ròn, trên mình ngựa, được chứng kiến tất cả! Tôi đâu có biết rằng trên
đời này lại có gì đẹp đến thế, nên thoạt đầu tôi thật choáng ngợp.

Nhưng cảnh vật dần thay đổi. Tôi thấy một con đường nhỏ gồ ghề, có lẽ là
con đường mà Jonathan đã kể cho tôi nghe. Đường luợn ngoằn ngoèo, rồi
những chỗ rẽ ngoặt, đường tới Thung lũng Bông hồng Dại là như thế, anh
bảo vậy. Đường lượn ngoằn ngoèo thật. Chẳng mấy chốc, tôi rẽ từ những
đồng cỏ vào theo những con đường lượn ngoằn ngoèo, quanh co. Núi non
trở nên hoang dã hơn, khủng khiếp hơn, đường càng đi càng nguy hiểm
hơn. Đôi khi dốc lên dựng đứng, đôi khi dốc xuống sâu hút, đôi khi vòng
vèo lượn quanh những vách đá cheo leo, và tôi đã nghĩ chắc mình không
qua nổi. Nhưng chắc hẳn Fyalar đã quen đi những con đường núi nguy
hiểm rồi thì phải giỏi, Fyalar giỏi thật.

Đến tối, chúng tôi đều mỏi, cả tôi lẫn ngựa của tôi, nên tôi làm lán qua đêm
trên một mảng cỏ xanh ngay bên bờ suối để chúng tôi có thể cùng uống
nước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.