ANH EM SƯ TỬ TÂM - Trang 76

Kader nghe theo.

- Thôi được, - hắn nói. - Thế thì lấy ngựa ra.

Đôi khi có chuyện thật sự nguy hiểm, mình thấy dường như mình có thể tự
cứu mình mà không suy nghĩ gì. Tôi co mình lại, bò trở về góc tối nhất
trong hang, như một con vật nhỏ bé. Tôi thấy Veder qua cửa hang bước
vào, nhưng chỉ tích tắc sau hắn ta đã lẫn vào trong bóng tối đen kịt của
hang nên tôi không còn thấy hắn đâu nữa, mà chỉ nghe thấy hắn, và như thế
thật quá dở. Hắn cũng không trông thấy tôi, nhưng hẳn hắn nghe thấy tim
tôi đập. Tôi nằm đó, chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra khi Veder phát hiện thấy
ba con ngựa chứ không phải hai, mà tim đập thật dữ.

Mấy con ngựa khẽ hí lên khi Veder vào. Cả ba con, cả Fyalar cùng hí. Giá
Fyalar có đứng giữa cả ngàn con ngựa mà hí thì tôi cũng nhận ra tiếng hí
của nó ngay. Nhưng Veder, cái thằng ngu ấy, thì chẳng nghe thấy gì khác;
cứ tưởng tượng ra xem, hắn thậm chí không nhận ra rằng trong hang có ba
con ngựa. Hắn lôi hai con gần cửa hang nhất ra - đúng hai con của chúng -
rồi theo hai con ngựa ấy đi ra.

Ngay khi chỉ còn lại mình tôi với Fyalar, tôi chạy tới, áp tay lên mũi nó.
Fyalar thân yêu, yên lặng nhé, tôi thầm cầu nguyện, vì tôi biết nếu nó hí
bây giờ, bọn chúng ở ngoài kia sẽ nghe thấy và biết có chuyện không ổn.
Còn Fyalar, nó thật thông minh, và hiểu hết. Hai con ngựa kia hí ở bên
ngoài, như muốn nói lời tạm biệt với nó. Nhưng Fyalar vẫn đứng yên và
không trả lời.

Tôi đã thấy Veder và Kader lên ngựa, và tôi không thể tả xiết được cảm
giác kì diệu ấy như thế nào. Cuối cùng thì tôi cũng đã được tự do và thoát
khỏi cái bẫy chuột. Tôi nghĩ vậy.

Nhưng đúng lúc ấy, Veder nói:

- Tao quên bao diêm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.