ANH HẬN ANH YÊU EM - Trang 147

nữa kéo Hình Khải quay về ký túc xá ngay.

Hình Khải thầm nghĩ, chuyện quái gì thế này? Mình đâu phải có ý

định này nọ với Hình Dục, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy đây là lỗi của Hình
Dục, bất giác quay đầu trừng mắt lườm cô, nhưng bắt gặp vẻ mặt ngượng
ngùng của cô, bàn tay giương nanh múa vuốt của anh chợt khựng lại, vốn
định mở miệng trách mắng nhưng khi nói lại thành: “Em ra ngoài đợi
anh!”, hoàn toàn giống như một mệnh lệnh. Hình Dục chau mày, cố gắng
nhón chân thật cao, vẫy vẫy tay về phía nhóm người càng đi càng xa kia.

Cô rất muốn từ chối Hình Khải, nhưng nếu cô nói ra e rằng sẽ lại rước

phiền phức không cần thiết vào người, vì vậy cô không nhìn theo nữa, mà
đeo ba lô lên. Sau đó, phớt lờ biểu hiện tò mò, vừa quan tâm, vừa vui mừng
vì thấy người khác gặp họa của những học viên khác, cô đi ra khỏi trường,
bước chân thong thả bình tĩnh.

Tối mùa hè, ve kêu râm ran, tiếng côn trùng ngân nga khe khẽ nơi bụi

cỏ, ánh trăng trắng bạc tưới lên bóng hình của một đôi tình nhân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.