Đặng Dương Minh thuận mắt nhìn tới, ánh mắt gắn chặt lên người
Hình Dục, anh buột miệng: “Xinh lắm!” Mặc dù hai nhà chỉ cách nhau một
bức tường nhưng những ngày Hình Khải đi vắng, Hình Dục khóa chặt cánh
cổng sắt lớn thông giữa hai nhà lại, một tháng gặp mặt cô một lần đã là may
mắn lắm rồi.
Hình Khải nghẹn ngào nuốt ực một tiếng, anh vốn chỉ định nói đùa,
nhưng ánh mắt đắm đuối của Đặng Dương Minh là thật.
Nghĩ tới đây, anh dập thuốc, đi lên đón hai cô gái. Làm bạn với nhau
bao nhiêu năm như thế, nhưng anh chưa bao giờ giúp được Đặng Dương
Minh việc gì, được! Hôm nay anh sẽ làm việc này!
“An Dao, cùng đi ăn cơm nhé, không đi thật không nể mặt anh chút
nào!” Giọng điệu Hình Khải khá cứng rắn, anh không định để An Dao bỏ
đi mất.
An Dao nhìn chăm chăm vào nụ cười chân thành của Hình Khải, thầm
nghĩ, cuối cùng anh cũng đã mở lối cho cô rồi, lòng cô vui như hoa nở.
Rất nhanh, qua nội dung nói chuyện của Hình Khải và Đặng Dương
Minh, An Dao biết Hình Khải không chỉ xuất thân từ một gia đình khá giả,
mà còn là con trai của một vị tướng quân nào đấy. Trời ơi, cô đã nhặt được
báu vật rồi!
Lúc này Đặng Dương Minh mới để ý tới An Dao, nhưng không có
phản ứng gì nhiều, nghe nói Hình Khải đã về thành phố hôm qua, liền giơ
tay đấm bạn một cái.
“Về nhà sao không lập tức qua tìm mình, không biết mình ngày đêm
nhung nhớ cậu à?”