ANH HẬN ANH YÊU EM - Trang 196

Đặng Dương Minh nghe thấy tiếng hét cũng chạy ra ban công ngó

xuống, nhìn thế “chân kiềng” kỳ quái dưới sân, bị sự tò mò thôi thúc, anh
cũng muốn biết Hình Dục sẽ tỏ thái độ như thế nào.

Đương nhiên, thần sắc Hình Dục cũng bắt đầu có chút không tự nhiên

nhưng lại nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường, cô quay người đi
vào trong nhà, như có ý dành cho họ khoảng không gian riêng ở bên nhau.

Đúng lúc Hình Dục quay vào nhà, cánh tay anh đang ôm An Dao cũng

buông thõng xuống, anh chau mày, không hiểu không hiểu.

“Con chó đó là Đại Dục ạ?” An Dao sợ hãi nép vào người Hình Khải.

“Ừ… nó đấy.” Hình Khải bừng tỉnh, cười nói: “Không phải sợ, vì nó

thích em nên mới lao ra như thế.”

An Dao lẳng lặng gật đầu, khi cô mỉm cười trên má thấp thoáng hai

lúm đồng tiền xinh xinh rất đáng yêu.

“Xin lỗi, vừa rồi anh…” Hình Khải cảm thấy áy náy trước hành động

ôm ấp đường đột của mình.

An Dao lắc lắc đầu, đôi mắt mở to long lanh của cô phản chiếu khuôn

mặt anh tuấn điển trai của Hình Khải.Đầu óc Hình Khải trống rỗng ít nhất
là mất ba giây, vô thức bị thu hút bởi nụ cười ngọt ngào của An Dao.

Còn An Dao lại dùng ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ nhìn anh chằm

chằm, điều đó khiến tâm lý của anh được thỏa mãn. Nông cạn lắm chứ gì?
Đàn ông đều thế cả mà!

An Dao thấy Hình Khải nhìn mình chăm chăm không chớp mắt, ngại

ngùng cụp mắt xuống: “Cả khu nhà này đều là của nhà anh à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.