ANH HẬN ANH YÊU EM - Trang 369

giờ để lộ sự buồn đau ra ngoài mặt, nhưng giờ anh đã hoàn toàn vô vọng.

Phó Gia Hào ôm chặt anh, nói chắc chắn: “Cậu yêu cô ấy, chính vì cô

ấy có những tố chất không giống những người khác, đúng không? Hãy cho
bản thân và cả cô ấy nữa thêm chút thời gian chờ đợi, mình nghĩ, vì cậu, cô
ấy cũng sẽ không để bản thân xảy ra chuyện gì đâu.”

“Mình rất sợ cứ thế này mà mất cô ấy, mình thật hối hận vì đã tin khi

cô ấy nói rằng “em sẽ không đi”, cô ấy biết rõ rằng mình sẽ lo lắng tới chết
mà vẫn đi… cậu cho rằng cô ấy sẽ vì mình mà bảo vệ bản thân ư? Không
đâu, cô ấy chỉ muốn dùng cách mà cô ấy cho là xứng đáng để hi sinh bản
thân mình, trở thành tờ giấy chứng nhận liệt sĩ thứ ba của nhà họ An, người
con gái ích kỉ đó, đáng ghét vô cùng…”

Cuối cùng Hình Khải cũng đã hiểu, anh không phải là thứ quan trọng

nhất trong đời cô, cô thích mạo hiểm hơn anh, hoặc có thể trước khi bước
chân vào nhà họ Hình cô đã đợi để đi theo bố mẹ mình, vì vậy cô mới chấp
nhận chuyện tình cảm của họ.

Thôi được, cho dù là không phải, anh hoàn toàn có thể chấp nhận

chuyện cô không yêu anh, nhưng bây giờ tại sao còn khiến anh phải sống
những ngày lo âu thấp thỏm?

“Cậu ưu tú như thế, Hình Dục có phải kẻ ngốc đâu, sao cô ấy nỡ rời xa

cậu chứ? Đừng nghĩ ngợi linh tinh.”

Phó Gia Hào không biết phải nói thế nào, thực ra cũng chẳng cần nói

nhiều, Hình Khải giờ chỉ cần một người chịu lắng nghe anh mà thôi.

Hình Khải cười tự trào, giờ, anh chỉ còn cách nói liên tục mới không

khiến đầu óc mình suy nghĩ linh tinh.

“Khi cậu quen mình mình đã trở thành một kẻ tương đối chấp nhận

được, nhưng mình của ngày xưa là một đứa trẻ hư, đi đâu cũng gây chuyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.