Nghĩ đến Hình Dục, Hình Khải bất giác bật cười thành tiếng.
Gần đây không biết do Hình Dục xem quá nhiều phim truyền hình hay
thấy hàng xóm nói chuyện mà cô bắt đầu chú ý tới việc ăn mặc nhiều hơn,
tóc buộc lệch một chút cũng không được.
Tối qua, Hình Khải hết giờ làm về nhà, Hình Dục đòi ăn kẹo bông.
Hình Khải vốn định đi mua cho cô, nhưng cô lại không giống như mọi
ngày ngoan ngoãn gật đầu ở nhà đợi, mà tự ý thay quần áo, kéo tay Hình
Khải, muốn đi cùng anh.
Người đi chợ đêm đông đúc, Hình Khải nắm chặt tay Hình Dục, chỉ sợ
cô bị lạc. Hình Dục lại tỏ ra rất bình tĩnh, cầm cao cây kẹo bông vừa đi vừa
ăn, những cảnh vật lọt vào mắt cô đều thấy rất mới mẻ.
Khi đi ngang qua một gian hàng bán dây và cặp tóc, bước chân cô
chậm lại, kéo kéo ngón tay Hình Khải, ánh mắt thèm muốn nhìn anh.
Hình Khải chỉ cười không nói, vuốt vuốt tóc cô, bước ngang sang một
bên, lấy thân người chắn cho cô để cô được thoải mái lựa chọn.
Cứ thế, Hình Dục vốn là một người chẳng mấy mặn mà thiết tha với
những đồ nho nhỏ xinh xinh, lại ngồi thụp xuống trước quầy hàng, chọn
một ôm những đồ vật nhỏ xinh đó.
Trả tiền xong, Hình Khải định cầm hộ cô, nhưng cô không chịu, nhất
định tự mình ôm cái túi đó trong lòng, vẻ mặt vui sướng khó tả.
Hình Khải thấy cô vui, ánh mắt anh cùng cười theo. Thích vòng vèo
hoa tai chẳng phải rất dễ sao? Chỉ cần cô vui, anh thậm chí còn tìm cho cô
được nhiều thứ đẹp hơn thế, tinh tế hơn thế.
Trong văn phòng của phó chánh văn phòng, tiếng gõ cửa khiến Hình
Khải bừng tỉnh.