ANH HẬN ANH YÊU EM - Trang 432

Hình Dục đâu, căn nhà này không lớn, nếu Hình Dục ở trong nhà nhất định
đã nghe thấy tiếng anh gọi.

Anh lao ra khỏi nhà, trong lúc lo lắng phát điên anh chỉ còn biết gào

lên gọi, tiếng gọi xuyên qua cả khu dân cư, anh chẳng còn nghĩ được đến
việc mình làm phiền tới họ nữa, chỉ biết là anh không thấy Hình Dục đâu.

Hình Khải nhanh chóng chạy về phía hồ nước, bóng đêm từ từ bao

phủ khiến anh càng thêm kinh hoàng.

Anh chỉ về nhà muộn vài tiếng, Hình Dục đã biến mất.

Ngộ nhỡ Hình Dục xảy ra chuyện gì, anh có khóc cũng không kịp

nữa!

***

Sau nhiều phút điên loạn tìm kiếm, đằng sau Hình Khải thấp thoáng

vang lên giọng nói quen thuộc:

“Anh… em ở đây.”

Hình Khải đột ngột quay phắt đầu lại, anh thở phào nhẹ nhõm, sau đó

lao về phía cô.

“Em chạy đi đâu thế, có biết anh lo tới phát điên rồi không?”

Hình Dục biết mình đã sai, cô lo lắng giật lùi về phía sau hai bước, vội

vàng giấu đôi tay lấm bẩn ra sau lưng.

Nhưng cô lại không biết rằng, trong khi chạy nhảy đùa giỡn với Đại

Dục, khắp người cô đã dính đầy bùn đất rồi.

Hình Khải thấy cô giật lùi lại phía sau, tâm trạng dần bình tĩnh lại, đi

tới trước mặt cô, ngồi thụp xuống, kéo cô ngồi lên đùi mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.