ANH HẬN ANH YÊU EM - Trang 435

Hình Khải nhìn chăm chăm về phía con chó, trời ơi, sao càng nhìn

càng quen…

“Đại Dục! Mau cút ra đây cho tao!”

“Gâu gâu gâu…” Đại Dục so vai rụt cổ chạy ra từ bụi cây, hai mắt

chớp chớp tội nghiệp.

Đúng là Đại Dục, sao nó có thể chạy từ quân khu đại viện tới đây, mặc

dù nơi anh ở cách Bắc Hải không xa, nhưng cũng bảy tám cây số chứ có
gần đâu.

Nhớ lại một năm trước, khi Hình Khải xây dựng xong căn nhà này,

anh chưa vội mang Đại Dục sang đây, bởi vì sau khi tỉnh lại tâm trạng Hình
Dục không ổn định, vì vậy tạm thời anh giao Đại Dục cho Đặng Dương
Minh nuôi.

Hình Khải thỉnh thoảng rẽ qua nhà Đặng Dương Minh để thăm Đại

Dục, cũng kể qua về tình hình của Hình Dục cho Đại Dục nghe. Mỗi lần
Hình Khải nhắc tới hai từ “Hình Dục” thì cái tai lười biếng của Đại Dục
cũng khẽ động đậy, nó chăm chú nghe như là nó hiểu, cũng có thể là nó vẫn
nhớ người con gái đã từng cứu mạng nó một lần, tên là Hình Dục.

Nhưng nghĩ thì nghĩ thế, còn… tại sao một con chó như nó có thể tìm

tới tận đây chứ?

Hình Khải chẳng quan tâm tới Đại Dục, ôm Hình Dục về nhà, Đại

Dục thấy Hình Khải quay người bỏ đi, nghệt mặt đứng đó.

Hình Khải đột nhiên đứng lại, bất giác ngộ ra, chính vì Đại Dục tìm

được tới căn nhà này nên mới gọi Hình Dục ra ngoài?

Lại nhìn cả chó cả người đều lấm lết, sắp không thể phân biệt được

lông chó trên người ai nhiều hơn rồi nữa. Nghĩ tới đây, Hình Khải đá đá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.