Cả một cục tức bị đè nén trong lồng ngực, Hình Khải nắm chặt tay lại
thành nắm đấm, định nói gì đó rồi lại thôi, đi thẳng ra khỏi lớp, rõ ràng anh
vô cớ gây sự. Nhưng sự khác biệt 0,5 điểm đó, rõ ràng đã bóp nát sự tự tin
trong anh.
Ngày mai sẽ có cuộc họp phụ huynh, toàn bộ học sinh trong lớp ở lại
trường quét dọn vệ sinh, ngày kia chính thức bắt đầu nghỉ đông. Hình Phục
Quốc chắc chắn chẳng có thời gian rảnh mà tham gia họp phụ huynh, giống
như mọi năm, thư ký của ông sẽ nhận ủy thác đi họp thay. Có điều nói đi
thì cũng phải nói lại, cho dù Hình Phục Quốc có thời gian ông cũng không
muốn đến họp, bởi vì thành tích hàng năm của cậu quý tử cũng đều không
ổn giống như “tình hình trong nước” vậy.
Hình Khải bỏ đi, sự tò mò của các bạn dồn cả vào Hình Dục, đặc biệt
là Phùng Xuyến Xuyến, người vẫn đang đắm chìm lưu luyến tình yêu đã
mất. Cô vừa quét dọn vừa tìm cách tiếp cận Hình Dục.
“Hình Dục, Hình Khải sao thế? Điểm tiếng Anh đứng thứ nhất toàn
khối mà vẫn chưa thỏa mãn ư?”
“Anh ấy cho rằng bản thân có thể đạt điểm tốt hơn, nhưng không phải
là anh ấy đã đánh giá quá cao chính mình, mà có những mục tiêu không
phải cứ nỗ lực là có thể đạt được.” Hình Dục thu dọn sách vở cho Hình
Khải, nhìn thấy từng cuốn sách, cuốn nào cũng quăn tít cả góc lại, bất giác
mỉm cười.
Phùng Xuyến Xuyến nghe Hình Dục giải thích lại càng thêm mơ hồ,
hàm hồ hỏi: “Đúng rồi, thi cuối kỳ cũng đã xong… Hình Khải, anh ấy và
mình…” Từ sau khi cô đưa ra đề nghị chia tay, cô vẫn luôn mong Hình
Khải chủ động tới làm lành, nhưng Hình Khải ngoài đọc sách thì lại học
thuộc từ mới, cô chỉ dám ngồi bên cạnh lén liếc trộm anh, dần dần phát
hiện ra Hình Khải có một sức hấp dẫn rất mới lạ, bộ dạng chăm chỉ học bài
của anh càng khiến cô bị mê hoặc nhiều hơn.