ẢNH HẬU TÁI SINH - Trang 397

Qua làn áo mỏng manh anh có thể cảm nhận thấy cơ thể mềm mại và

nóng rẫy của người con gái đó đang run lên, có lẽ do căng thẳng và xúc
động. Anh đã lặn lộn nhiều năm trong nghiệp diễn, những người anh đã
từng ôm, từng hôn không chỉ dừng lại ở hai con số, tới mức không còn cảm
giác gì. Thế nhưng khi ôm người con gái này, trái tim đã chết cùng người
vợ xấu số của anh bỗng đập trở lại. Anh thương xót cô, muốn được bảo vệ
cô, muốn cứ ôm cô như vậy trong lòng, mãi mãi không bao giờ buông
tay…

Minh Vi nằm gọn trong lòng Cố Thành Quân như một chú mèo con,

được anh bế xuống lầu. Cô đang lên cơnốt dữ dội, trong cơn mê man cũng
chợt nhớ ra rằng cũng đã ba năm nay cô chưa được một người đàn ông nào
ôm như thế này.

Giữa hai người bọn họ cũng đã từng có những thời khắc vui vẻ bên

nhau, thắm thiết ngọt ngào như vậy. Cố Thành Quân cũng từng bế cô lên
giường, dịu dàng và quyến luyến. Bất luận khi đó anh đang nghĩ đến ai,
nhưng ít ra cô cũng thấy vui lòng.

Có những khi Minh Vi nghĩ thà rằng cô không biết chuyện gì, cứ ngốc

ngếch mà sống hết cuộc đời trong những ngày tháng vui vẻ cũng đâu có gì
là xấu.

“Dừng! Rất tốt! Được rồi!”, đạo diễn hô lên với vẻ hết sức hài lòng.

Cả Cố Thành Quân và Minh Vi khi ấy mới hoảng hốt bừng tỉnh khỏi

dòng suy nghĩ của riêng mình. Anh vẫn bế cô, cơ thể gày gò của người con
gái đó dường như không trọng lượng. Minh Vi bối rối cựa quậy, anh mới
đặt cô xuống đất.

Minh Vi đặt chân xuống đất mà cảm giác vẫn như đang giẫm lên

những đám mây bồng bềnh. Cô bám vào lan can, khó khăn lắm mới giữ
cho mình đứng vững, nghe thấy tiếng trợ lý đạo diễn gọi mình. Cố gắng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.