ẢNH HẬU TÁI SINH - Trang 633

Minh Vi giận tới mức mất tự chủ:

- Toàn là những lời bậy bạ. Chủ tịch, những lời anh nói đều là cố ý

làm nhục tôi. Tôi cơ bản không hề dụ dỗ ai.

- Em không dụ dỗ tôi? Tại sao ngày hôm đó khi tôi ôm lấy em gọi tên

vợ tôi, em lại phản ứng như vậy? Lẽ nào em định nói với tôi thực sự là em
bị vợ tôi nhập hồn?

Mặt Minh Vi hết trắng lại xanh. Người đàn ông đứng trước mặt cô có

ánh mắt âm u như băng giá, khiến cho người ta cảm thấy không lạnh mà
run. Minh Vi vừa bối rối vừa lo sợ. Rốt cuộc đã sai sót ở đâu? Là cô đang
đùa với lửa sao?

- Em dám nói là không phải dụ dỗ hay sao, Chu Minh Vi? Tôi không

tỉnh táo, nhưng em tỉnh táo, khi tôi ôm em, hôn em, em không hề giãy giụa,
trái lại còn khóc mà nói lại với tôi bằng đúng giọng điệu của vợ tôi, thân
thiết với tôi y như là vợ tôi vậy. Sau đó, khi nghe thấy tiếng xe Đường Hựu
Đình lái đến, em mới đẩy tôi ra để bỏ chạy, làm bộ dạng như vừa bị tôi
quấy rối.

- Đúng là hoang đường. – Minh Vi giận dữ. – Anh đúng là vừa ăn

cướp vừa la làng. Đường Hựu Đình chỉ đến đúng lúc thôi. Chân Tích nói
với anh ấy tôi đang ở chỗ anh…

- Rõ ràng là em ở trên tầng, vì sao lại đi ra cho Chân Tích trông thấy?

- Đó cũng là lỗi của tôi sao? – Minh Vi tức giận nói to. – Tôi có nhà,

anh không đưa tôi về nhà tôi lại đưa về nhà mình làm gì?

Cố Thành Quân dường như chỉ đợi câu này, anh cười nhạt rồi nói:

- Vì đêm hôm trước em kéo tôi nói là không muốn về nhà. Sao hả? Em

lại định mượn cớ uống sau để bảo là mình đã quên hết đúng không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.