ẢNH HẬU TÁI SINH - Trang 661

- Chủ tịch, rốt cuộc anh làm sao vậy? Nếu anh ghét tôi, cứ nói thẳng

ra, không cần phải làm trò buồn nôn như vậy. Tôi cũng thừa nhận đã bắt
chước vợ anh để dụ dỗ anh rồi còn gì.

- Em dụ dỗ, tôi cắn câu, như vậy là hợp tình hợp lý.

Minh Vi bật cười lớn:

- Thích một người phụ nữ thâm hiểm và xáo trá, đầy mưu toan tính

toán sao? Anh có biết ai đã lấy túi cần sa vốn được cất kỹ bên trong hành lý
của Tô Khả Tinh ra rồi để vào túi xách của cô ta không?

Cố Thành Quân im lặng nhìn Minh Vi. Minh Vi đứng đó cười, ánh đèn

sáng rực của ngôi nhà phía sau lưng khiến cho đường viền khuôn mặt cô
được phác họa bằng một quầng sáng màu vàng, hiện rõ lên cả lớp lông tơ
nhỏ xíu. Đó vẫn là khuôn mặt non tơ của tuổi thanh xuân, trông cơ thể xinh
đẹp, ngọt ngào và mạnh mẽ, nhưng bên trong lại chứa đựng một trái tim đã
già cỗi lắng trầm. Cô đã được tạo nên như thế nào? Vì sao cô vẫn còn tồn
tại được trên thế giới này? Vì sao bao nhiêu năm nhìn cô như vậy anh lại
không thể nào nhận ra cô?

- Em đang trả thù. – Cố Thành Quân nói.

- Dùng chính cách của người đó để trừng phạt chính họ. – Minh Vi

đáp lại với một nụ cười thỏa mãn. – Mà lại còn một mũi tên trúng hai đích
nữa. Chân Tích không biết yêu chính bản thân mình, thật là đáng đời.

- Vậy tại sao em không trả thù anh? Chẳng phải anh mới chính là thủ

phạm sao?

- Đối với anh làm sao có thể giản đơn thế được? – Minh Vi đi tới, cơ

thể cô thoảng mùi nước hoa Dior cô thường dùng. – Tôi muốn lợi dụng anh
đến kiệt cùng rồi mới vứt bỏ anh. Tôi muốn anh suốt đời không quên được
tôi, vĩnh viễn không bao giờ thoát ra khỏi cái bóng đen u ám của tôi. Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.