ẢNH HẬU TÁI SINH - Trang 752

Những vị khách đang đứng từ xa quan sát họ khi nhìn thấy vậy đều

tròn mắt ngạc nhiên.

Minh Vi cụp mắt xuống, ngồi lặng lẽ.

- Vì sao em không cho anh thêm một chút thời gian nữa? – Giọng Cố

Thành Quân nghe rất mong manh. – Dù gì cũng là một giấc mộng đẹp, biết
sớm muộn rồi cũng phải tỉnh dậy, vì sao không cho anh được đắm chìm
trong đó thêm một thời gian nữa? Em đã mất nửa năm trời cũng không
quên được cậu ta, nhưng lại không chịu dành cho anh dù chỉ nửa ngày hạnh
phúc. Em và cậu ta quen nhau sáu năm, nhưng mới yêu nhau có một năm.
Còn chúng ta có cả một cuộc hôn nhân sáu năm. Minh Vi, em thực sự
không quyến luyến một chút nào về quá khứ của chúng ta sao?

- Nếu nói không quyến luyến là không chính xác. Sống với anh suốt

sáu năm trời, ngoài cái kết cục không mong muốn đó ra, còn lại đều là
những ngày vui vẻ. Thế nhưng tất cả đều đã kết thúc. Cánh cửa đó đã đóng
lại rồi. – Minh Vi nhìn Cố Thành Quân bằng đôi mắt ươn ướt nước. –
Thành Quân, anh vẫn còn sống trong quá khứ, nhưng em đã đi ra khỏi đó
rồi.

Cố Thành Quân hít sâu một hơi, chậm rãi gật đầu:

- Minh Vi, có những lúc em thực sự tàn nhẫn.

Ngày Mồng năm Tết, Lý Trân lái xe đến đón Minh Vi về công ty.

Minh Vi vẫn giữ vẻ mặt bình thường, không nhắc gì đến mấy ngày nghỉ
Tết. Người quản lý đã sắp xếp kín lịch làm việc của cô, cô không hề oán
trách nửa lời, trái lại, còn tỏ ra vui vẻ.

- Bận rộn thì tốt. – Minh Vi nói. – Hiện giờ em sợ nhất là nhàn rỗi. Hễ

nhàn rỗi là lại thấy muốn chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.