ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 104

Cô đứng bật dậy, không thèm nói chuyện với anh ta nữa, thậm chí không

nhìn thêm lấy một cái nữa.

Cô giận dữ đi về phía cửa, bỗng nghe Hàn Duệ nói ở phía sau bằng

giọng rất lạnh: “Tôi cho phép rồi ư?”.

Phương Thần sững người, bất giác quay đầu lại.

Không biết Hàn Duệ đã đứng dậy từ lúc nào, bộ áo ngủ màu đen càng

khiến cho thân hình cao lớn của anh ta trở nên đẹp lạnh lùng đến lạ thường.
Rõ ràng trong phòng rất sáng nhưng lúc đó Phương Thần lại thấy như mình
đang bị bao vây bởi bóng tối, thậm chí cô còn cảm thấy bóng tối ấy đang
nuốt chửng cô.

Cô bỗng không thể nhấc chân nổi mà cứ đứng ngây người ra nhìn anh ta

tiến lại gần.

Cho đến khi bóng tối bao trùm, cô cảm thấy Hàn Duệ đã đứng trước mặt

cô. Anh ta cao hơn cô một cái đầu, bây giờ thì thực sự anh ta đang cúi
xuống nhìn cô.

“Cô Phương, cô coi nơi này là đâu vậy? Thích đến thì đến, thích đi thì đi

ư?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.