ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 113

thuở lại nở trên khuôn mặt của Tiền Quân, nhưng có một số điều mà dù cho
lúc vắng mặt Hàn Duệ hắn cũng không dám tùy tiện nói ra, vì thế chỉ dám
nghĩ thầm trong bụng, sau đó mới nheo mắt, hỏi: “Khi nào thì con bé ấy ra
khỏi phòng?”.

Tạ Thiếu Vĩ nói: “Không biết. Khi tao đến thì nó đã không còn ở đó nữa

rồi”.

Tiền Quân đảo mắt, hỏi với vẻ tò mò: “Đại ca cũng không nổi giận à?”.

“Không.”

“Ôi, đúng là thần kỳ thật đấy!” Tiền Quân nhổ chiếc tăm trong miệng ra,

nhủ thầm: môi đại ca bị rách cả một miếng to, đó là chuyện chưa bao giờ
xảy ra! Nhưng nếu đúng là vết thương ấy do con bé đó gây ra thì làm sao
mà nó có thể bước ra khỏi cửa một cách an toàn như thế?

“Cái gì thần kỳ!”, một giọng nói lạnh lùng bất ngờ vang lên phía sau

lưng.

Tiền Quân sợ đến giật thót người, vội quay lại, mở cửa xe cho Hàn Duệ,

nở nụ cười nịnh nọt: “Không có gì đâu ạ, chỉ là chuyện phiếm thôi”. Rồi
quay sang nháy mắt nhắc nhở Tạ Thiếu Vĩ không được bép xép.

Tạ Thiếu Vĩ không thèm để ý đến điều đó, sau khi ngồi vào ghế lái mới

hỏi: “Đại ca, bây giờ chúng ta đi đâu ạ?”.

Phía sau không có tiếng trả lời.

Bất giác Tạ Thiếu Vĩ liếc nhìn vào trong gương, thấy Hàn Duệ đang dựa

vào ghế, đôi mắt nhắm lại, có lẽ trưa nay Hàn Duệ đã uống khá nhiều rượu
với Phó phòng Tằng.

Tạ Thiếu Vĩ do dự một lúc, rồi thận trọng gọi: “Đại ca!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.