ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 118

Câu nói này đột nhiên nhắc nhở Phương Thần.

“Vụ án này coi như kết thúc rồi à?”, hỏi vậy vì cô không biết bây giờ

Cận Vĩ như thế nào, cô đã liên lạc nhiều lần nhưng vẫn không gặp được
Cận Vĩ.

“Còn biết làm thế nào nữa? Thứ đó không phải do mình cung cấp, hơn

nữa bây giờ đằng nào người cũng đã chết rồi, trong thời gian ngắn chắc
chắn chẳng thể điều tra được. Chỉ có công việc làm ăn của mấy chị em là bị
ảnh hưởng thôi, bây giờ có lẽ đành phải cho họ nghỉ phép hết lượt, ít nhất
cũng phải hai, ba tháng sau mới có thể tiếp tục được.”

Phương Thần bỗng nhớ lại buổi tối hôm đó, hơi thở của Hàn Duệ rất

gần, anh ta nói: “… Tôi rất không thích những cô gái tự cho mình là thông
minh”. Nụ cười của anh ta thật lạnh lùng, như thể không chút lo lắng rằng
chuyện đó thật sự liên lụy đến

Phương Thần hỏi Tô Đông: “Chuyện này không liên quan đến cậu, đúng

không?”.

“Đúng vậy.”

“Vậy, có liên quan đến Dạ Đô à?”

Tô Đông bất giác đưa mắt nguýt cô một cái, đột nhiên thay đổi sắc mặt,

nghiêm nghị nói: “Phương Thần này, cậu đừng có nhiều chuyện”.

Phương Thần bỗng thấy ớn lạnh, “Cậu đã biết chuyện Cận Tuệ sử dụng

ma túy? Trước khi cô ấy gặp chuyện cậu đã biết rồi?”.

“Đó là tự do của nó, mình không có quyền gì ép nó không được làm như

vậy.” Vẻ mặt của Tô Đông bị ánh đèn che khuất, giọng nói rất bình thản:
“Số lần sử dụng không nhiều. Lần đầu có lẽ là do bị khách làm cho dính
vào”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.