ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 135

Nhưng anh ta vẫn không hề kêu lên một tiếng.

“Cái gì?” Phương Thần cau mày, đặt vội ly nước xuống mà không kịp

uống lấy một ngụm.

“Vết thương quá sâu, lại vừa mới khâu xong, vì thế hiện tại không thể để

anh ấy di chuyển được, cần phải nằm lại đây nghỉ ngơi ít ngày.” Rồi dường
như thấy được vẻ phản đối của Phương Thần, Tạ Thiếu Vĩ lấy lại vẻ mặt vô
cảm, bổ sung bằng một câu: “Chỉ là mượn phòng mà thôi, còn việc chăm
sóc, trông nom sẽ do chúng tôi cắt cứ người phụ trách, sẽ không chiếm
dụng thời gian cá nhân của cô Phương đâu”.

Ngữ khí của Tạ Thiếu Vĩ rất khách khí, tướng mạo cũng rất nho nhã,

nếu khoác bộ complet và thắt cà vạt ra đi ra đường thì rõ ràng là dáng dấp
của người có học, khác hẳn với kiểu đàn ông thô lỗ, mặt mày sầm sì.

Nhưng, cho dù có lịch sự đến đâu cũng không thể khiến cho Phương

Thần lập tức tiếp nhận quyết định đáng sợ đó.

“Ý của anh là phải để cho một người bị thương nặng ở trong nhà tôi

cùng với sự chăm sóc của thuộc hạ của anh ta 24/24?”

“Đúng thế.”

“Không được, tôi không đồng ý!”

Thái độ của Phương Thần rất gay gắt, nhưng Tạ Thiếu Vĩ không hề nổi

giận mà kiên nhẫn hỏi lại: “Vậy, cô có ý kiến gì hay hơn không?”.

“Tôi không muốn chuốc lấy phiền phức”, giọng Phương Thần tỏ ra rất

cứng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.