ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 163

Cho dù là người ngồi bên nghe chuyện như Phương Thần cũng cảm thấy

giữa hai người kia đang có sóng ngầm. Có lẽ thực tế là hai người rất bất hòa
nhưng lại cứ làm ra vẻ rất ổn, thậm chí còn xưng huynh huynh đệ đệ, nói
cười vui vẻ suốt cả buổi tối.

Đồng thời cũng uống không ít rượu.

Phương Thần ngồi im nhìn Hàn Duệ uống hết ly này đến ly rượu khác,

mặt không hề biến sắc, thỉnh thoảng còn đưa tay quàng lên vai cô, hoặc
nắm lấy tay cô mân mê rất tự nhiên. Lúc đầu cô định cự lại theo bản năng,
nhưng về sau, khi lòng bàn tay của Hàn Duệ mỗi lúc một lạnh toát, thậm chí
là có cả lớp mồ hôi nhơm nhớp dính và da thịt mình, thì cô quên ngay
chuyện rụt tay về.

Mượn ánh đèn mờ ảo, mấy lần cô giả vờ như vô tình nghiêng đầu lại,

nhưng vẫn không nhìn rõ sắc mặt của Hàn Duệ , chỉ nhìn thấy duy nhất đôi
mắt của anh ta như ánh sao băng.

Cô hơi sững người, không biết là do đường nét của khuôn mặt ấy quá

hoàn mỹ, lạnh lùng và tuấn tú như một bức tượng cổ Hy Lạp, hay vì cô chợt
nhớ ra điều gì.

Phương Thần cũng cảm thấy Hàn Duệ biết cô đang nhìn anh ta.

Con người rất nhạy cảm này, ngay cả khi bị thương vẫn láu xe với một

cái đầu rất tỉnh táo, và có thể đoán biết được những diễn biến trong lòng cô,
huống chi là

Nhưng thái độ của Hàn Duệ đối với cô vẫn tỏ ra như không có chuyện

gì, phần lớn thời gian đều chỉ chú ý đến việc nói chuyện với người đàn ông
có vết sẹo kia, thậm chí đến cả một cái nhìn về phía cô cũng không có.

Giọng nói của Hàn Duệ rất bình thản, gợi nên cảm giác lạnh lùng, lý trí

cho người nghe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.