ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 164

Chỉ có bàn tay nắm lấy tay cô thỉnh thoảng khẽ co lại, hình như đó là

cơn co giật rất khẽ. Cũng bởi đó là một động tác rất nhỏ, nên ngoài cô ra
không có người nào biết được.

Có lẽ là do bị đau, Phương Thần nghĩ. Có thể là do cồn trong rượu đã

làm cho vết thương của anh ta tấy lên, thậm chí có thể đã toác ra.

Cho nên, mỗi khi cô phải chịu một lực lớn từ Hàn Duệ , con tim cô gần

như bất chợt thắt lại.

Sau đó thì cô bắt đầu tưởng tượng, không biết lát nữa anh ta có đứng dậy

nổi để ra khỏi nơi này không nữa?

Nếu vết thương thực sự lại bị toác ra thì không biết phải làm sao đây?

Như thế máu sẽ thẫm ra áo, nếu bị người khác phát hiện ra sẽ làm thế nào?

Phương Thần không biết Thương lão đại là người như thế nào, nhưng cô

chỉ cảm thấy ông ta có một mối nguy hiểm, có lẽ bị ảnh hưởng của những
cuốn truyện tạp nham đọc hồi trung học, nên trong đầu cô toàn hiện lên
những cảnh tượng nguy hiểm.

Còn thực sự, lý do chính khiến cô có những lo ngại trên là vì, rõ ràng

rằng Hàn Duệ không muốn cho người khác biết anh ta bị thương. Mọi cử
chỉ, hành động của anh ta trước mặt Thương lão đại và trước đám đông, đã
thể hiện quá rõ điều đó.

Vì thế, nếu không cẩn thận, chắc chắn hậu quả sẽ rất không hay, và cô

có thể lại bị vạ lây.

Mãi rồi cũng tới lúc tàn cuộc, Phương Thần cảm thấy bàn tay mình dính

đầy mồi hôi.

Hàn Duệ giụi điếu thuốc cuối cùng, rồi mới ghé sát môi lại, trong tư thế

mà người ngoài nhìn vào thì nghĩ đó là một cử chỉ thân thiết, khẽ thì thầm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.