ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 165

vào tai cô: “Đỡ tôi dậy.”

Hơi thở anh ta nóng hổi, thoáng trong đó có sự nín nhịn, bàn tay nắm tay

cô co quắp lại.

Cuối cùng thì cô đã hiểu, vì sao anh ta lại phỉa cần có một người phụ nữ

ở bên, cùng đến nói mà hoàn toàn không cần có sự xuất hiện của phụ nữ.

“Tôi là công cụ của anh đấy à?”, tay ôm chặt thắt lưng của Hàn Duệ,

Phương Thần nói khẽ qua kẽ răng.

Hàn Duệ không trả lời, mà chỉ nhìn xuống, ánh mắt ấy rơi đúng vào đỉnh

đầu cô, và cả nửa khuôn mặt có mái tóc mai lòa xòa.

Ánh đèn rất tối, lẽ ra là không thể nhìn rõ cái gì mới phải, nhưng có lẽ

làn da của cô quá đẹp , nên lúc này mới tạo ra một thứ án sáng trắng ngà, nó
mềm mại tới mức dường như chỉ cần chạm vào tay thì sẽ tan ra.

Vì kề sát bên nhau nên Hàn Duệ đã ngửi thấy một hương thơm thoang

thoảng, lặng lẽ tỏa ra từ người cô. Còn cả đôi môi hơi mím lại nữa, khóe
môi còn lên, sắc môi đỏ hồng, tựa như một rái anh đào chín ngọt, khiến
người ta chỉ muốn được cắn vào một cái.

Trái tim Hàn Duệ bống thắt lại, rồi khẽ chau mày, không hiểu là do động

tác đứng dậy đã làm động đến vết thương hay là do khoảnh khác sững sờ
vừa rồi nữa.

Dường như đã lâu lắm rồi Hàn Duệ mới ở gần một người khác giới như

vậy. Mỗi bước đi của Phương Thần đều cảm thấy có một làn hơi thở ấm
nóng lướt qua đầu mình.

Khi đã bước ra tới chỗ sáng, lòng cô thấy mừng vì hai điều: một là, sự

chế ngự và khả năng đóng kịch của Hàn Duệ rất tốt, hai là hôm nay anh ta
mặc chiếc áo sơ mi màu đen, vì thế dã che giấu vết thương rất tốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.