ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 167

“Xin cảm ơn”, Phương Thần bất giác liếc vào chỗ vết thương của Hàn

Duệ , “Còn anh thì lần nào cũng làm cho tôi giật mình.”

Tạ Thiếu Vĩ cất điện thoại và cũng kịp nghe câu nói đó của Phương

Thần . Thiếu Vĩ khẽ nhếch môi, như thể ngạc nhiên tới mức ngạt thở, lại
như thể đang có nén cười, do đó không quay đầu lại mà đưa tau nhấn nút,
nâng tấm ngăn giữa hàng ghế trước và ghế sau lên.

Phương Thần tiếp tục quan sát vẻ mặt không chút biểu cảm của Hàn

Duệ, bây giờ sau khi thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn và trớ trêu lúc trước,
bất giác cô lại nhớ đến chuyện của Cận Vĩ.

Không biết cậu bé đi đâu? Còn cả chuyện kiểm tra không thấy có mặt ở

ký túc xá lúc tắt đèn nữa. Mặc dù cô phụ trách khối không nói, nhưng rất có
khả năng cậu bé đã bỏ ra ngoài trường.

Cái gọi là chế độ nội trú thực ra chẳng thể nào ngăn cản được những học

sinh có ý định vượt tường trốn ra.

Nhưng thành phố C lớn như vậy, trừ phi cậu bé tự tìm đến, chứ không

thì cô chẳng biết đi đâu mà tìm.

“Giật mình thật à?” , người ngồi bên cạnh lên tiếng hỏi.

Ý muốn nói tới chuyện vừa rồi chăng? Phương Thần quay đầu nhìn anh

ta một cái, “Không đâu.”

“Thế thì là có tâm sự”

Chẳng lẽ người đàn ông này có thuật đọc được suy nghĩ của người

khác?

Nhưng cô không muốn kể cho anh ta nghe. Đối với một người lạnh lùng

như anh át, thì mạng người e rằng chỉ như một cây cỏ, cây lau mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.