ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 169

kẻ bề trên dường như muốn nói với cô rằng: Cô có thể tiếp tục như vậy, cho
đến khi tôi cảm thất chán thì thôi.

Sao mà giống giọng lưỡi ban ơn thế!

Bất giác Phương Thần nhếch mép hừ một tiếng, còn Hàn Duệ thì mang

vẻ mặt nửa cười nửa không nhìn cô và nói: “Hơn nữa, e rằng tôi đã thích cái
kiểu này của cô rồi.”

“Cái gì cơ?”, Phương Thần không khỏi thốt lên sửng sốt.

“Nếu như cô cứ tiếp tục như bây giờ, tôi nghĩ là mình sẽ thích cô.” Nụ

cười của anh ta dường như rõ ràng hơn, nhưng ánh mắt của người đàn ông
tuấn tú ấy vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, vẻ như nụ cười trên môi không thể
nào gắn được với ánh mắt.

Đây đúng là một trò cười! Hơn nữa lại là một trò cười mà chẳng đáng

cười chút nào.

Những ngón tay của Phương Thần từ từ nắm lại trong bóng tối.

Vì không có gương ở đó, nên Phương Thần không biết được rằng vẻ mặt

mình khó coi đến mức nào, nên cô cố giữ giọng bình thản, lạnh lùng quay
đầu đi đáp: “Cảm ơn anh, lại một làn nữa anh làm tôi giật mình.”

Lần này , cô không muốn nhìn anh ta, càng không muốn biết biểu hiện

trên khuôn mặt ấy. Nhưng điều may mắn là nói xong câu nói nửa đùa nửa
thật ấy, Hàn Duệ bắt đầu dưỡng thần, khoang xe trở lại vẻ yên tĩnh đến ngột
ngạt.

A Thanh đến rồi lại đi.

Quả nhiên vết thương bị rách do cử động mạnh và do việc Hàn Duệ đã

uống rượu, hút thuốc chẳng chút nào kiêng dè. Mấy ngày dưỡng thương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.