không thể nào lẩn tránh được, và Hàn Duệ cũng không cho lẩn tránh.
Rõ ràng Phương Thần biết rằng người đàn ông này có một giác quan rất
nhạy, chỉ thoáng qua một cái là đoán biết được thế giới nội tâm của đối
phương, nên cô không khỏi thấy đôi chút lo lắng, vậy mà cô vẫn cứ buộc
mình nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Không biết là bao lâu, cuối cùng cô đã cảm thấy bàn tay để dưới cằm
mình đã rời đi từ lúc nào.
…
Anh ta đã tin.
Mặc dù không thấy được tâm trạng của Hàn Duệ, nhưng hình như anh ta
đã tin lời của cô.
Thậm chí khuôn mặt đầy vẻ quyến rũ ấy còn thấp thoáng nụ cười, giọng
nói của Hàn Duệ cũng mang vẻ cười cợt: “Biết đề phòng như thế, nhưng
cũng có thể dẫn đến việc sợ bóng sợ gió”. Dừng một lát, giọng của Hàn
Duệ bỗng trở lên dịu dàng và sâu lắng: “Nhưng, Phương Thần này, em
khẳng định sức hấp dẫn của tôi đối với em nhanh chóng như vậy, em nói
xem, tôi có nên cảm thấy vui mừng hay không?”.
Lúc ấy, dường như cô mới phát hiện ra rằng, mình đã nín thở, và lúc này
mới thở một hơi thật dài, đến nỗi lồng ngực cũng thấy đau.
Cô chùng người xuống, lát sau vẫn giữ nguyên vẻ mặt, đáp: “Không
cần. E rằng các cô gái nghiêng ngả trước anh không phải là số ít, giả sử có
thêm một người nữa cũng chẳng có gì là lạ”.
Phía sau cô đã không còn chỗ để lùi, may mà giữa hai người vẫn còn
chút khoảng cách, Phương Thần nhằm thời cơ, nhanh chóng né người rời
khỏi người đàn ông ấy.