Móng tay của Phương Thần bấm sâu vào lòng bàn tay, khiến cô đau
nhói. Cô hít một hơi thật sâu, sau đó đột ngột hỏi: “Anh đã từng yêu ai
chưa? Anh đã từng yêu ai trong số những cô gái mà anh quen biết chưa?”.
Trong giây phút ấy, mắt cô nhìn thẳng vào mắt Hàn Duệ, ngay cả chính
cô cũng không biết rằng mình muốn nhìn thấy gì trong đôi mắt
Nhưng, Hàn Duệ chỉ hơi chau mày, bình tĩnh đưa ra một đáp án:
“Chưa”.
Có vẻ như anh ta không nói dối.
Còn điệu bộ của anh ta cho thấy anh ta đã không hề nói dối vì sĩ diện.
Nhưng Phương Thần cảm thấy toàn thân như bị một vật gì đó kéo mạnh
xuống, cô đưa mắt nhìn xuống chưa kịp nói câu gì thì cằm đã bị những
ngón tay dài nâng lên.
Thực ra, Hàn Duệ chẳng cần dùng đến sức lực gì thì cô cũng đã đứng
yên bất động, có lẽ cô đang nghĩ tới một chuyện gì đó nên quên mất phải
vùng ra.
Hàn Duệ xoay mặt cô, để cô nhìn vào mắt của mình, đôi mắt sắc, đen
dài và lạnh lùng nheo lại: “Em thất vọng à?”.
Đôi mi dài khẽ rung lên vì bất ngờ, Phương Thần cảm thấy toàn thân
như bị một lưỡi kiếm xuyên qua, cả những điều sâu kín cũng bị lôi ra trần
trụi trước mặt người đàn ông này, không một biểu cảm và suy nghĩ nào của
cô có thể che giấu được.
Cô im lặng nhìn anh ta, thân hình mảnh mai hơi ngửa về phía sau, lưng
dựa vào khung cửa sổ, sau lưng cô là màn đêm mênh mông, khuôn mặt
dưới ánh sáng của ngọn đèn càng thêm trắng mịn.