ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 190

Lần này thì Hàn Duệ không ngăn cô lại mà cho hai tay vào túi quần,

dưới ánh đèn vẻ mặt Hàn Duệ trở lên rất bí hiểm, anh ta đưa mắt nhìn theo
cô, trong ánh mắt ấy dường như chứa đựng điều gì đó.

Người xưa có câu: Địch bất động, ta cũng bất động.

Tình hình lúc này đúng là như vậy, đối phương bất động thì Phương

Thần cũng không dám có bất cứ cử động manh động nào.

Phương Thần cứ đứng ở một cự ly an toàn như thế một lúc, cuối cùng

Hàn Duệ nở một nụ cười có lẽ là duy nhất trong buổi tối hôm nay.

Một chút ánh sáng thoáng bừng lên nơi sâu thẳm nhất trong đôi mắt ấy,

tựa hồ như một đầm nước sâu dưới ánh trăng sáng vằng vặc.

Bất giác, Phương Thần quay mặt đi.

Nhưng Hàn Duệ vẫn nhìn cô, nói với vẻ rất chân thành: “Bây giờ tôi đã

bắt đầu chờ đợi cái kết quả như em đã dự đoán ấy rồi”.

Rõ ràng, đó là những lời rất bình thản và chân thực, nhưng lại khiến

Phương Thần có cảm giác bị chế nhạo, thậm chí như có một luồng hơi lạnh
bất chợt ùa đến, khiến cô sởn gai ốc. Cô không thể phân biệt được đó là do
vẻ thể hiện khiến người ta thấy bất ngờ của anh ta hay là do sự liên tưởng
đến tình huống đáng sợ trong tương lai của mình

Nhưng, cô sẽ không yêu người đàn ông này.

Làm sao cô lại có thể để mình yêu một người như anh ta được?

Phương Thần nghĩ thầm, đó là chuyện mãi mãi không thể xảy ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.