ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 211

Phương Thần đuổi theo quán tính được mấy bước thì loạng choạng, tuy

không bị ngã nhưng cánh tay bên phải thì va mạnh vào bức tường xi măng
cứng đơ.

Sự va chạm gần như thành tiếng, bả vai cô đau điếng, cô nhăn mặt

ngẩng đầu lên thì không còn thấy bóng dáng chiếc xe máy ấy đâu nữa.

Cô buộc phải tới bệnh viện xử lý gấp. Vị bác sĩ nam điều trị cho cô là

một người tầm trung niên, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói rất nhã nhặn.

“… Bị thương nhẹ ở phần mềm, may mà không gãy xương.” Sau cùng

bác sĩ dặn cô với vẻ ân cần: “Bây giờ xã hội không mấy an toàn, trộm cướp
mỗi ngày một nhiều, phụ nữ khi đi ra đường một mình cần phải hết sức chú
ý”.

Phương Thần gật đầu lia lịa: “Cháu biết rồi. Cảm ơn bác sĩ”.

Vì công việc, Phương Thần thường xuyên tiếp xúc với những vấn đề

mặt trái của xã hội, những chuyện phóng xe giật đồ trên đường không phải
là ít, nhưng chính mình gặp phải chuyện đó, đối với Phương Thần đây là
lần đầu tiên.

Phương Thần không gọi điện thoại về nhà, những năm qua, bố mẹ cô đã

quen với việc báo những tin vui và không báo những tin buồn.

Còn Tô Đông thì không sao liên lạc được.

Khi cầm túi thuốc bước ra khỏi bệnh viện, Phương Thần thầm nghĩ, thực

ra mình cũng không xui xẻo lắm, dù sao sau khi bị giật mất túi, sờ lên túi áo
khoác vẫn còn một ít tiền đủ để trả chi phí cho bệnh viện và đi xe về nhà.

Cai phải vẫn đau âm ỉ, không thể cử động mạnh được, cô thấy nghi ngờ

rằng bác sĩ đã chẩn đoán sai, vì lúc đó cô bị va chạm rất mạnh, đau tới mức
muốn ngất đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.