ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 215

Vì vai bị đau, nên cô cố lấy lại hơi thở, giọng nói có phần bình thản: “Có

tránh thì cũng chẳng tránh được. Anh tìm tôi có việc gì?”.

“Không có việc gì thì không được tìm em sao?” Hàn Duệ hỏi lại cũng

bằng giọng bình thản, lúc này mới quay sang nhìn cô một cái, tựa hồ đang
cân nhắc một điều gì đó, “Sao lại thiếu cẩn thận thế?”.

Giọng của Hàn Duệ rất đỗi bình thản, không hề cảm thấy sự quan tâm

trong đó. Phương Thần nhìn anh ta một cái: “Anh quả là người rất tài, sao
anh lại biết tôi xảy ra chuyện?”, ngẫm nghĩ một chút, cô lại hỏi: “Chẳng nhẽ
chuyện đó là do thuộc hạ của anh làm?”.

“Người của tôi không làm những chuyện này.”

Tờ báo bị gập lại dưới những ngón tay thon dài của Hàn Duệ, rồi được

để sang một bên để lộ mục tin tức xã hội ở ngay mặt trên, dòng chữ màu
đen vuông vức giật tít: Một thiếu nữ xinh đẹp bị cướp giật, hãm hiếp và sát
hại rồi bị ném xác ở công viên...

Lồng ngực của Phương Thần bỗng dậy lên một cảm giác khó chịu rất lạ,

cô rời mắt khỏi tờ báo. Đúng lúc đó Hàn Duệ hỏi: “Đã báo cảnh sát chưa?”.

Biết rõ trong chuyện này với anh ta không cần phải nói dối, nhưng cô

vẫn không nén được bật ra một câu: “Vẫn chưa. Hơn nữa, tôi cũng sợ rằng,
biết đâu chuyện này do người của anh làm, nếu báo cảnh sát chẳng phải sẽ
khiến cho anh gặp phiền phức hay sao?”.

Hàn Duệ nhếch môi, “Cảm ơn em đã nghĩ hộ cho tôi”.

“Không cần phải khách sáo như vậy. Giả sử anh gặp rắc rối, e rằng rắc

rối của tôi còn lớn hơn.”

Lần này cô vừa nói vừa đưa mắt liếc nhìn người ấy với vẻ như đang

mỉm cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.