ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 234

Phương Thần hơi ngẩng đầu lên, nhìn cây thập giá to lớn, không biết cô

đang nghĩ gì, nhưng dáng vẻ và sự im lặng của cô toát lên một sự thành
kính vô cùng.

Tiếng bước chân phía sau cũng dừng lại, Hàn Duệ đứng bên cạnh, đưa

mắt lướt thật nhanh khuôn mặt nhìn nghiêng của cô, rồi cất tiếng hỏi: “Em
theo đạo Cơ Đốc à?”.

“Không.” Cô vẫn giữ nguyên tư thế lúc đầu, ngay cả ánh mắt cũng

không dời đi dù chỉ là một chút, cô hỏi lại: “Thế còn anh?”.

“Tuy lớn lên ở nước ngoài nhưng tôi là kẻ vô thần.”

Đây là lần đẩu tiên Hàn Duệ chủ động nói về chuyện của mình. Phương

Thần nghe xong trầm ngâm trong mấy giây, sau đó quay đầu lại, hỏi: “Ở
nước nào? Có phải nước Ý không?”. Cô mỉm cười, khóe môi khẽ nhếch lên,
như thể đang đoán một câu đố thú vị: “Các băng nhóm xã hội đen bên đó
tương đối nhiều”.

“Không phải, nước Mỹ.”

Nghe xong câu trả lời ấy, Phương Thần đột nhiên im lặng rồi gật đầu.

Hàn Duệ hơi nheo măt lại, dường như ngắm cô một lượt, rồi hỏi thẳng:
“Sao thế?”.

Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, cô vô tình bộc lộ vẻ suy tư, ai ngờ Hàn

Duệ lại nhạy cảm đến như vậy, chỉ một thoáng là đoán ngay ra.

Phương Thần lắc đầu chối: “Không có gì. Chỉ là tôi đang nghĩ, tiếng

Anh của anh chắc chắn là phải rất lưu loát”.

Đây là một cái cớ rất buồn cười và ngốc nghếch, nhưng không hiểu vì

sao Hàn Duệ lại không nói ra điều đó mà chỉ nhìn cô một lần nữa rồi đề
nghị: “Đã quay về chưa?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.