“Vâng.”
Phương Thần đi theo Hàn Duệ, cách một quãng khoảng vài ba bước
chân. Cô thấy mình không sao hiểu được suy nghĩ của người đàn ông này,
có lúc rõ ràng là người rất mạnh mẽ, không cho phép bất cứ ai giở trò dối
trá và lừa gạt trước mặt mình, nhưng lại có lúc giống như một quý tộc, anh
có thể đọc được suy nghĩ của người khác nhưng không nói ra lời.
Ở cùng với một người như vậy, mỗi giờ mỗi phút đều như sẵn sàng đón
nhận những điều bất ngờ.
Tất nhiên, còn có cả nguy hiểm nữa.
Phương Thần không muốn nghĩ tới chuyện cuối cùng sẽ xảy ra điều gì,
cô chỉ biết rằng một nỗi xao xuyến cứ dần nhen nhóm trong lòng, khiến cho
cô không thể nào để cho tất cả quay trở lại, hoặc lựa chọn lại.
Kể từ sau hôm đó, các cuộc gặp gỡ giữa hai người ngày một nhiều hơn.
Phương Thần không muốn chống cự lại Hàn Duệ quá mức, vì cô biết
Hàn Duệ rất thích thú khi thấy dáng vẻ ấy ở cô, hơn nữa càng như vậy anh
càng thấy cô hấp dẫn. Vì thế, có lúc sau giờ làm, cô lập tức bị lôi đi ăn cơm
hoặc cùng Hàn Duệ xuất hiện ở một bữa tiệc công khai với vẻ không tự
nguyện, hoặc có lúc lại bị Hàn Duệ đưa đến hộp đêm và quán rượu.
Vì số lần qua lại giữa hai người ngày một nhiều lên, các thuộc hạ của
Hàn Duệ cũng lần lượt tỏ sự nể trọng đối với Phương Thần.
Phương Thần chưa bao giờ nghĩ sự việc lại như vậy. Mặc dù quan hệ
giữa hai người đã dần thay đổi, nhưng có một lần trong lúc không được vui,
khi ngồi trong xe, do không nén được nên cô đã nói ra mấy lời có ý ngầm
châm biếm: “Không ngờ mấy cuộc thù tạc của anh còn nhiều hơn cả một
chủ doanh nghiệp lớn. Chẳng lẽ tới những nơi đó cũng nhất thiết phải đưa
phụ nữ đến ư?”. Vì cô phát hiện ra, hai ngày trước khi tới tiệc sinh nhật của